Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi khẽ gật đầu.
Biết rồi. Biết rất rõ là đằng khác.
“Thật ra Trì tổng cũng đâu phải vô cảm với cô ấy, bằng không sao chỉ nghe lời mỗi mình cô ta?
Nếu không có người vợ trước ấy chen vào, hai người họ đã thành một đôi hoàn hảo rồi.”
Tôi mỉm cười gật đầu, như thể hoàn toàn đồng tình.
Lòng thì gợn sóng nhưng ngoài mặt vẫn dửng dưng.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở, Cống Mộng Anh bước ra.
Vẫn là thần thái tiểu thư kiêu kỳ ấy – váy vóc gọn gàng, nụ cười dịu nhẹ, ánh mắt được nuôi dưỡng từ tầng lớp thượng lưu, vừa đủ thân thiện vừa khó đoán.
Cô ta nhìn tôi.
Giọng nói nhẹ nhàng mà xa cách:
“Vị này là?”
Trợ lý nhanh chóng giới thiệu:
“À, đây là bác sĩ tâm lý mới của Trì tổng.”
“Ồ.”
Cô ta mỉm cười, khẽ gật đầu như không có gì đáng bận tâm.
“Vậy sau này nhờ cô chăm sóc anh ấy.”
Nói rồi xoay người định rời đi.
Nhưng đi được vài bước, cô ta đột nhiên dừng lại.
Quay đầu nhìn tôi.
“Chúng ta… đã gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?”
Tôi hơi sững người.
Ánh mắt cô ta lúc này không còn mơ hồ khách sáo.
Mà giống như đang cố lật lại ký ức cũ.
Tôi lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp:
“Có lẽ là ở bệnh viện. Tôi từng thực tập tại một vài nơi, hay gặp bệnh nhân danh tiếng.”
Một câu, vừa kéo giãn khoảng cách, vừa chặn đường truy vấn.
Cống Mộng Anh mím môi, cười nhẹ, không nói gì thêm.
Cô ta rời đi.
Bước chân vẫn thong thả.
Nhưng tôi biết – cô ta nghi ngờ rồi.
5
Tất nhiên là từng gặp rồi.
Hai năm trước, khi Trì Lệnh Dã được gia đình tìm thấy và đưa ra nước ngoài điều trị đôi mắt, tôi đã đứng trước cửa nhà, lặng lẽ dõi theo bóng lưng anh rời đi.
Tôi nghĩ, chỉ cần anh chữa khỏi, anh sẽ quay lại.
Khi có lại điện thoại, anh nhất định sẽ liên lạc với tôi.
Tôi đã chờ.
Chờ đến ngày có tin nhắn hiện lên màn hình.
Chờ đến lúc anh quay về ngôi nhà nhỏ nơi ven biển, nơi từng thắp sáng đêm dài của anh.
Nhưng điều tôi chờ được, lại là – Cống Mộng Anh.
Cô ta xuất hiện trước cửa nhà tôi, trang điểm kỹ càng, giày cao gót gõ xuống nền đất lởm chởm, ánh mắt mang theo cả tầng tầng lớp lớp khinh bỉ.
Vừa bước vào, cô ta liền nhíu mày đánh giá bốn phía.
“Trời ạ, chỗ như thế này cũng có thể sống à? Nhà tôi nuôi chó còn sạch sẽ hơn đây.”
Tôi đứng chắn trước cửa, ánh mắt đề phòng:
“Cô là ai?”
Cô ta mỉm cười:
“Tôi là vị hôn thê của Trì Lệnh Dã.”
Tôi ngẩn người.
“Anh ấy từng nói… chưa từng yêu ai.”
“Anh ấy bị mù. Cảm thấy mình không xứng với tôi nên mới không chịu thừa nhận.”
Tôi không tin.
“Tôi muốn anh ấy đến đây, nói rõ ràng với tôi.”
“Đừng đùa nữa.”
Cống Mộng Anh liếc tôi một cái, như thể tôi đang diễn vở kịch tự mình đa tình.
Ánh mắt cô ta như mang theo sự thương hại lẫn chiến thắng:
“Anh ấy là thiếu gia của một tập đoàn đầu tư quốc tế.
Tiền nhiều đến mức có thể mua lại cả cái làng nghèo nàn của các người rồi biến thành khu nghỉ dưỡng ven biển.
Cô thực sự nghĩ rằng… sau khi anh ấy sáng mắt, anh ấy vẫn cần một người như cô sao?”
Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, nhấn mạnh từng chữ:
“Nhìn lại quần áo cô xem, có gì khiến người ta phải quay đầu?”
Cô ta không nói dối.
Tối hôm đó, tôi lên mạng.
Tra từ khóa “Tập đoàn Trì thị”.
Trang nhất là loạt tin tức liên quan đến việc liên hôn giữa hai nhà Trì – Cống.
Cô ta không lừa tôi.
Nhưng… cô ta cũng không nói thật.
Thì ra cái gọi là “hôn ước”, từ đầu đến cuối chỉ là ý của người lớn.
Trì Lệnh Dã chưa từng gật đầu.
Càng chưa từng công khai chuyện đính hôn với cô ta.
Nhưng lúc ấy tôi không biết.
Tôi đã tin.
Tôi xóa số, đổi điện thoại, thậm chí đổi cả tên thật.
Tôi biến mất khỏi thế giới của anh, hoàn toàn.
Giờ đây, hai năm trôi qua.
Chúng tôi gặp lại, nhưng với hai thân phận xa lạ.
Cống Mộng Anh không nhận ra tôi – cũng dễ hiểu thôi.
Năm đó, cô ta vừa bước vào đã mải mê soi mói cái phòng gỗ cũ kỹ và đôi dép lê mòn gót của tôi, chẳng mấy khi nhìn rõ mặt tôi cả.
Bởi vậy, khi cô ta đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hơi nheo lại nhìn tôi hỏi:
“Chúng ta… đã từng gặp ở đâu chưa nhỉ?”
Tôi nở nụ cười nhàn nhạt, giọng điềm nhiên như nước chảy:
“Chắc là nhan sắc tôi… đại chúng quá.”
Cô ta đánh giá tôi lần nữa.
Rồi gật đầu, dứt khoát:
“Ừ. Cũng đúng.”
Không hỏi thêm, cô ta quay gót rời đi.
Để lại tôi, đứng nguyên tại chỗ.
Người không còn là tôi năm xưa.
Nhưng cũng không phải người có thể quay lại quá khứ.
6
Sau đó, tôi vẫn không nhịn được mà hỏi thăm thêm từ trợ lý.
Ví dụ như… Trì Lệnh Dã có từng quay lại Lâm Hải thôn tìm manh mối chưa?
Trợ lý trả lời:
“Có đi rồi, nhưng làng đó giờ vắng lắm.
Chỉ còn vài cụ già sống sót lại, nói tiếng phổ thông còn không rõ ràng nữa là.”
Tôi thở phào.
Lâm Hải thôn vốn là làng chài.
Vài năm gần đây, dân làng chuyển lên thị trấn phát triển du lịch, người ở lại mỗi lúc một ít.
Người từng thấy tôi và Trì Lệnh Dã bên nhau… chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tôi bắt đầu làm việc.
Mỗi ngày đều đè thấp giọng nói, điều chỉnh tâm thái để tư vấn tâm lý cho anh.
Trì Lệnh Dã không hợp tác chút nào.
Anh luôn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, u tối.
Như thể tôi đang độc diễn một vở kịch nhạt nhẽo, còn anh là khán giả bất đắc dĩ.
Tôi quen rồi, quen với việc ngày nào cũng chẳng tiến triển.
Cho đến hôm nay, tôi như thường lệ gõ cửa phòng, sẵn sàng tiếp tục một buổi “trị liệu vô vọng”.
Không ngờ lần này, Trì Lệnh Dã lại chủ động lên tiếng.
“Ba năm.”
Tôi ngẩng đầu, nghi hoặc:
“Gì cơ?”
“Ba năm trước, đúng hôm nay,”
“Vợ tôi đã cứu tôi ngoài bãi biển.”
Tôi cố giữ bình tĩnh:
“Trì tổng, quá khứ nên để lại phía sau.
Huống hồ hai người cũng không có đăng ký kết hôn, trên nguyên tắc… đâu thể gọi là vợ chồng thật sự.”
Trì Lệnh Dã im lặng.
Tôi cũng không để tâm.
Vừa cúi đầu, tiếp tục ghi chép vào nhật ký trị liệu…
Chợt cảm giác có gì đó bất thường.
Tôi ngẩng lên, Trì Lệnh Dã đã đứng ngay trước mặt tôi từ lúc nào.
Ánh mắt anh híp lại, gương mặt không giận mà lạnh đến thấu xương.
Tim tôi chợt đập dồn, một linh cảm bất an kéo tới.
Anh hỏi: “Làm sao cô biết… tôi và cô ấy không đăng ký kết hôn?”
Giọng anh thấp, chậm, nhưng mỗi từ như một mũi kim lạnh xuyên qua da thịt.
Tôi chết lặng.
Tôi đã nói hớ.
7
Toang rồi! Một sơ hở nhỏ, mà đủ để lộ cả một bí mật lớn.
Tôi vội gượng cười:
“Tôi nghe người giới thiệu công việc nói…”
“Cô nói dối.”
Giọng anh lạnh đến đáng sợ.
“Tôi chưa từng kể chuyện này với bất kỳ ai.
Thậm chí… ngay cả bố tôi cũng không biết.”
Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống thái dương tôi.
Tôi cố cắn răng, lấy lại bình tĩnh, ngước nhìn anh:
“Vậy có thể là tôi đoán thôi.
Vì kết hôn thì phải có số căn cước công dân, mà chỉ cần có số đó, với thế lực của anh, tìm người chắc chắn không khó.
Thế nên tôi nghĩ… hai người chắc chưa đăng ký.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không lảng tránh.
“Chẳng lẽ tôi đoán đúng rồi?”
Trì Lệnh Dã nở nụ cười, nửa khen nửa dò xét:
“Cô thông minh thật.”
Nhưng anh không hề định buông tha tôi.
Ngược lại, bước chân anh càng lúc càng ép sát.
Tôi bị anh dồn đến góc chết giữa bàn làm việc và tường.
“Bác sĩ Dư thông minh như vậy,”
“Vậy tôi cũng nói cho cô nghe một bí mật.”
Giọng anh trầm xuống, cúi đầu sát gần, như thể đang hít lấy hương vị trên người tôi.
“Tôi hồi phục thị lực xong, việc đầu tiên làm là quay về Lâm Hải thôn tra cứu hộ khẩu vợ cũ.”
“Cô đoán xem tôi tìm được gì?”
Tôi cố gắng nuốt nước bọt, giả vờ ngạc nhiên:
“Là gì?”
Trì Lệnh Dã nhếch môi.
“Lâm Hải thôn…chưa bao giờ tồn tại một người tên là Dư Lệ.”
8
“Hệ thống hộ khẩu ghi nhận,”
“Lâm Hải thôn trước đây và hiện tại, hoàn toàn không có người nào tên Dư Lệ.”
Từng chữ anh nói ra đều lạnh như đá tảng.
Tôi nắm chặt góc bàn, móng tay gần như muốn bấm vào gỗ.
Tim đập như nổi trống, từng nhịp như muốn phá ngực mà thoát ra.
Tôi nên phản ứng thế nào bây giờ?
Hốt hoảng?
Giật mình?
Hay là giả vờ lo lắng cho tâm trạng của vị thân chủ sắp phát điên vì không tìm được người yêu cũ?
Tôi chưa kịp quyết định, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra rầm một tiếng.
Cống Mộng Anh xông vào, sắc mặt giận dữ.
“Các người đang làm gì đấy!?”
Rõ ràng cô ta đã hiểu nhầm, bởi vì tư thế Trì Lệnh Dã đang áp sát tôi, quả thật… rất giống một pha “đè tường kinh điển”.
Tôi nhanh chóng lùi ba bước, giải thích:
“Không phải như cô nghĩ đâu.”
Cùng lúc ấy, một giọng nói khác vang lên:
“Chính là như cô nghĩ đấy.”
Tôi quay đầu – Là Trì Lệnh Dã.
Tôi kinh ngạc nhìn anh, không hiểu vì sao lại buông lời như thế.
“Anh nói bậy gì vậy?”
Anh ung dung tựa vào bàn, ánh mắt hờ hững như đang đùa giỡn cả thiên hạ.
“Cống Mộng Anh, chuyện riêng của tôi, không tới lượt cô quản.”
Cô ta tái mặt.