Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Tối hôm đó chúng tôi nghỉ tạm tại một trạm xăng bỏ hoang.
Mẹ dùng tai sói, hành dại và miếng thịt muối cuối cùng nấu một nồi canh, mùi thơm bay xa tận hai dặm.
“Nóng.”
Mẹ đập cái móng vuốt tôi đang thò vào nồi.
“Mẹ nói bao nhiêu lần rồi hả…”
Bà im bặt, nhìn chằm chằm tay tôi.
Tôi nhìn theo ánh mắt bà.
Thấy ngón tay từng lộ cả xương trắng…
Giờ lại mọc một lớp da mới màu hồng nhạt.
Mẹ hét toáng lên làm tôi suýt nhảy dựng.
“Mọc thịt rồi! Con gái mẹ mọc lại thịt rồi!”
Bà vừa ôm tay tôi vừa khóc vừa cười.
Ngày thứ năm, chúng tôi tiếp tục đi dọc theo đường tỉnh.
Mẹ tôi thấy trên bản đồ tỉnh thành có đánh dấu một trại trồng dược liệu.
Giữa trưa, chúng tôi tìm được nơi đó.
Chính xác hơn là… bị người canh giữ ở đó phát hiện trước.
Là một ông già gầy nhom, tay cầm súng săn nhảy từ bụi cây ra, chĩa thẳng vào đầu tôi.
“Đứng lại! Con xác sống này là cô nuôi à?”
Mẹ tôi chắn trước mặt tôi.
“Đây là con gái tôi – Na Na.”
Ông lão nheo mắt nhìn một hồi, hít hít mũi.
“Sao trên người cô có mùi ngải cứu vậy?”
“Còn gì nữa.” Mẹ tôi ưỡn ngực tự hào.
“Ngày nào tôi cũng xông ngải cứu cho con bé, nghề gia truyền đấy.”
Không ngờ ông cụ nghe xong lại hạ súng.
“Vào đi.” Ông quay lưng dẫn đường.
“Tôi họ Chu, từng là giáo sư học viện y học cổ truyền.”
Trại trồng thuốc của ông Chu như một ốc đảo giữa tận thế.
Nửa mẫu đất trồng đầy các loại dược thảo, góc sân còn có vài con gà mái đang đẻ trứng.
Ông dẫn chúng tôi đến trước căn nhà ngói, chỉ vào cái lu lớn cạnh cửa.
“Rửa sạch nó trước đi, mùi xác thối sẽ ảnh hưởng đến chẩn đoán.”
Mẹ tôi vui vẻ đi đun nước.
Tôi ngồi xổm bên vườn thuốc, nước dãi chảy ròng.
Lần này là thèm đám cỏ thuốc xanh mơn mởn kia.
Ông Chu hái một lá bạc hà nhét vào miệng tôi.
Tôi nhai hai cái rồi phì ra.
“Có vị giác, là tín hiệu tốt.”
Ông vừa ghi chép vào sổ vừa lẩm bẩm.
Đợi mẹ tôi kỳ cọ tôi xong xuôi.
Ông Chu bắt đầu khám tổng thể.
Ông đẩy kính lão, banh miệng tôi ra xem.
“Không thể tin nổi, hoạt tính virus đang giảm rõ rệt. Nhìn nướu răng mới mọc kìa.”
Mẹ tôi thò đầu qua: “Tôi đã nói mà, con gái tôi nhất định khỏi được!”
Ông Chu xoay người mở tủ, lấy ra một túi vải, bên trong là cả hàng kim châm cứu.
“Nằm xuống.” Ông chỉ tôi.
Chiều hôm đó, tôi bị châm mấy chục cây kim.
Mẹ tôi đứng bên học chăm chú, liên tục hỏi.
“Kim này chữa tiêu hóa à? Còn cây kia chữa mất ngủ hả?”
Cuối cùng ông Chu phải bảo mẹ im lặng.
Khi mặt trời dần ngả về tây, ông bắt đầu rút kim.
Khi mũi kim cuối cùng rút khỏi huyệt Bách Hội trên đầu tôi.
Tôi rùng mình một cái, miệng bật ra một từ mơ hồ: “Đói.”
Ông Chu nghe xác sống biết nói, giật mình lùi một bước.
Còn mẹ tôi thì quen rồi, móc luôn miếng thịt khô nhét vào miệng tôi.
“Biết đói là sắp khỏi rồi.”
Tối đó ông Chu giữ mẹ con tôi lại ăn cơm.
Lúc ăn, ông nói với mẹ tôi: tôi không phải loại xác sống bình thường.
“Virus trong cơ thể nó và hệ miễn dịch con người tạo nên một trạng thái cân bằng vi diệu.”
“Mấy phương pháp dân gian của chị… lại đúng kỳ lạ.”
Mẹ tôi vui không để đâu cho hết.
Thế là, chúng tôi ở lại trại thuốc của ông Chu.
Mẹ tôi phụ ông chăm sóc vườn thuốc, tôi thì làm nhiệm vụ tuần tra.
Không một con xác sống nào dám bén mảng đến gần nơi này.
Hàng ngày ông Chu châm cứu cho tôi, còn sắc đủ loại thuốc đắng nghét.
Mẹ tôi lén cho thêm mật ong, bị bắt tại trận còn cãi.
“Thuốc đông y đắng thế, cho tí đường thì sao.”
Một tháng sau.
Tôi đang đuổi chuột đồng ở bìa vườn thì nghe trong nhà ông Chu có tiếng cãi vã.
Tiếng mẹ tôi the thé: “Không được! Tuyệt đối không được!”
Tưởng mẹ bị ức hiếp, tôi lao vào.
Chỉ thấy ông Chu đang cầm con dao mổ sáng loáng.
Mẹ tôi chắn ngay trước mặt tôi.
“Ông đừng hòng.”
Thì ra ông Chu muốn lấy một ít mô não của tôi để nghiên cứu.
Cuối cùng thỏa hiệp là chỉ lấy một chút da đầu.
Tối đó mẹ tôi tức đến mức gội đầu cho tôi ba lần, vừa gội vừa chửi.
“Cái ông già đáng chết kia, dám nhắm vào đầu óc con gái tôi.”
Gội mãi, bà lại khóc.
“Na Na à, dù con có khỏi hay không, mẹ cũng sẽ không để ai ức hiếp con…”
Khi mùa thu sắp đến, sự thay đổi của tôi ngày càng rõ rệt hơn.
Thức ăn tôi có thể ăn được cũng đa dạng hơn, thỉnh thoảng còn phát ra được mấy âm tiết đơn giản.
Ông Chu ghi chép lia lịa trong quyển sổ tay của mình.
“Nếu tốc độ này giữ được, khoảng một năm nữa là phục hồi được tầm 40% ý thức.”
Ông còn chưa nói hết câu thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ.
Chúng tôi chạy ra xem, thấy ba chiếc xe bán tải độ chế đang chắn ngang cổng.
Từ trên xe nhảy xuống bảy tám gã đàn ông to khỏe, cầm đủ loại vũ khí.
ĐỌC TIẾP: