Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
“Ông già! Giao lương thực và thuốc ra đây!”
Gã mặt sẹo cầm đầu hét lớn.
Ông Chu vừa định lên tiếng thì hắn đã thấy tôi.
“Mẹ nó! Xác sống!”
Hắn giơ tay bắn liền một phát.
Viên đạn sượt qua tai tôi, bắn vỡ bình thuốc phía sau.
Mẹ tôi nổi đóa, chắn ngay trước mặt tôi như gà mẹ bảo vệ con.
“Mày mà dám đụng đến con gái tao, bà cho mày sống không yên!”
Bị tên mặt sẹo đấm thẳng một cú, mẹ tôi ngã nhào xuống đất.
Chuyện xảy ra quá nhanh.
Tôi lao tới, cắn chặt lấy tay cầm súng của tên mặt sẹo.
Hắn gào lên đau đớn, súng rơi xuống đất.
Mấy tên đồng bọn vung dao chém tới, ông Chu nhào lên chắn.
Nhát dao đâm thẳng vào bụng ông.
“Ông Chu!”
Mẹ tôi hét lên đau đớn.
Tôi cũng rú lên một tiếng xé toạc không khí.
Có lẽ tiếng gào quá thảm thiết, khiến cả bọn cướp cũng ngẩn ra một giây.
Tôi thừa cơ giật đứt mấy ngón tay của tên mặt sẹo.
Hắn la hét chạy trốn cùng đồng bọn.
Trước khi đi còn phóng hỏa, thiêu rụi nửa vườn thuốc.
Mẹ tôi vừa lăn vừa bò đến bên ông Chu.
Khuôn mặt ông tái nhợt, nhưng vẫn cố trụ lại giây phút cuối cùng.
“Hồng Mai, nghe tôi nói…”
Ông lấy từ ngực ra một quyển sổ dính máu.
“Đến trại tị nạn, tìm học trò tôi… Tần Mật…”
Chưa kịp nói xong, tay ông đã buông thõng.
Mẹ tôi nắm lấy tay ông.
Lúc đó mới phát hiện cánh tay ông đã thối rữa nặng.
Thì ra… ông đã bị nhiễm từ lâu.
Mẹ tôi gào khóc như xé ruột gan, còn tôi chỉ đứng bên cạnh, không biết làm gì.
Tôi chỉ có thể bắt chước dáng vẻ thường ngày của mẹ, vụng về vỗ nhẹ lên lưng bà.
Chúng tôi chôn ông Chu sau vườn thuốc.
Mẹ tôi cất kỹ túi vải ông để lại bên người.
Ngoài quyển sổ ghi chép rách nát, còn một túi nhỏ đựng đủ loại hạt giống.
Trước khi đi, mẹ quỳ xuống mộ ông Chu lạy ba cái.
Tôi cũng bắt chước bà mà quỳ lạy.
Ai ngờ dập đầu quá mạnh, miếng da lành lặn cuối cùng trên trán cũng bị trầy rách.
Mẹ tôi vừa giận vừa buồn cười, lấy thuốc bột ông Chu để lại bôi cho tôi: “Con bé ngốc.”
Nơi này không thể ở lại nữa, chúng tôi tiếp tục đi dọc theo quốc lộ.
Một buổi chiều, đi ngang một mảnh đất vừa khai hoang, mẹ tôi dừng lại, lấy túi hạt giống của ông Chu ra.
“Con gái, giúp mẹ gieo thuốc.”
Bà đào hố, tôi bỏ hạt vào.
Mẹ chỉ lẩm bẩm: “Đây là tâm huyết của ông Chu.”
Gieo xong hạt cuối cùng, mẹ vỗ sạch đất trên tay.
“Đi thôi con, mẹ dẫn con đi chữa bệnh.”
Tôi ngơ ngác gật đầu, đưa tay hái một bông hoa, cài lên mái tóc bà.
Mẹ tôi sững người thật lâu.
Rồi nước mắt rơi lã chã…
Trên chính mảnh đất vừa vùi sâu những hạt mầm hy vọng.
Sắp tới được trại tị nạn thì chúng tôi gặp một trận mưa lớn.
Mẹ sợ mưa làm hỏng chỗ da lành hiếm hoi trên người tôi, nên lấy nilon bọc tôi kín mít.
Chúng tôi chui vào một trạm thu phí bỏ hoang bên đường để trú mưa.
Bên trong đã có ba bốn người lang thang đang tránh mưa.
“Chị… chị này là…?”
Một ông lão rụng mất nửa hàm răng chỉ tay vào tôi, ngập ngừng hỏi.
Mẹ tôi đang vắt nước ở vạt áo, không ngẩng đầu lên:
“Con gái tôi, bị bệnh ngoài da.”
Tôi phối hợp, nhe răng cười — răng còn đầy đủ hơn cả ông lão ấy.
Đám người kia lập tức co cụm lại vào góc xa nhất.
Trời mưa suốt cả đêm.
Sáng ra, mẹ tôi phát hiện tay nải đựng lương khô bị trộm mất, chỉ còn lại vài hạt đậu tương rang dính trong kẽ vải.
“Đồ thất đức,” bà vừa bới móc hạt đậu vừa chửi.
“Đến lương thực của mẹ góa con côi cũng không tha!”
Tôi ngồi xổm dưới đất, bụng lại đói.
Một con thỏ hoang chạy vụt qua, toàn thân tôi căng lên.
Nhưng nhìn mẹ một cái, tôi lại chậm rãi thả lỏng người.
Từ sau khi rời khỏi chỗ ông Chu, mẹ tôi luôn dạy tôi — không được ăn sinh vật sống.
Tôi phải nghe lời bà.
Cuối cùng, mẹ đổi được một cái đuôi cá muối — bằng cách giúp mấy người lang thang chữa thấp khớp.
Bà đút tôi ăn, còn mình thì chỉ liếm chút vị mặn trên tay.
“Na Na, mình sắp tới rồi.”
Mẹ tôi lau miệng, khẽ nói.
Đúng lúc ấy, từ xa truyền đến tiếng trẻ con cười đùa.
Chúng tôi lần theo tiếng động, sau một rặng thông thì thấy dấu hiệu có người sinh sống.
Trên tảng đá lớn trước cổng, mờ mờ còn nhìn được mấy chữ: “Trại Tị Nạn”.
Phía trong hàng rào sắt gai, có hơn chục đứa trẻ đang chơi đùa.
“Chào chị, tôi muốn gặp bác sĩ Tần.”
Một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, tóc ngắn, chặn đường chúng tôi.
“Đây là khu tị nạn, không tiếp khách ngoài, chị tìm cô ấy làm gì?”
Cô ta liếc nhìn tôi một cái.
Mẹ tôi vội kéo khẩu trang tự chế của tôi lên cao hơn.
Rồi thúc tôi:
“Con gái, chào cô đi, nói với cô là con đến khám bệnh.”
Tôi lấy ra mấy bông hoa dại hái được dọc đường, đưa cho cô ấy.
Cô ấy nhìn kỹ tôi, hỏi:
“Không cần giấu nữa đâu. Con bé bị cắn bao lâu rồi?”