Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Nàng mặc áo hồng tươi tắn, khiến ta thêm xám xịt quê mùa.

Ta chợt nghĩ, nếu Ôn Lăng ngã, ắt hẳn sẽ được Tạ Thừa Chu nhẹ nhàng đỡ dậy.

Còn ta ngã, e là chỉ biết xô ngã Tạ Thừa Chu, rồi nhân lúc chàng chưa kịp hoàn hồn mà nhảy vọt qua đầu chàng.

Thế nên việc chàng rung động trước Ôn Lăng tự dưng lại rất hợp lẽ.

“Đồ thô kệch như ngươi cũng đòi xứng với Nguyên Cảnh ca ca của ta ư? Đi chết đi!”

Ta bị người đẩy mạnh một cái, ngã xuống hồ Thanh Hồ bên dưới cây cầu.

5

Ta đánh đấm rất giỏi, nhưng lại không biết bơi.

Càng vùng vẫy, rong rêu dưới hồ càng quấn chặt chân tay, ta vừa kêu cứu vừa sặc mấy ngụm nước.

Kẻ đẩy ta còn giả vờ hô hoán: “Hỏng bét, Tống cô nương sơ ý rớt xuống hồ rồi!”

Khi ấy, mọi người mới chú ý đến ta đã ngoi ngóp chẳng còn sức.

Lạnh quá, khó chịu quá.

Chẳng lẽ ta sắp chết ư…

Giữa lúc ta dần mất tri giác, dường như có người nhảy xuống.

Hu hu hu, Đỗ Nguyên Cảnh cuối cùng huynh cũng đến!

Ta được kéo lên bờ, cả người ướt sũng, ta ôm chặt lấy kẻ vừa cứu, thân mình run lẩy bẩy vì rét.

“Đỗ Nguyên Cảnh, những lời ta nói với huynh trước đây, xem ra uổng công rồi, Đỗ phủ các người dung chẳng nổi A Oản, vậy ta đem nàng đi.”

Cái gì? Người ôm ta là Tạ Thừa Chu?

Nước tràn mũi tràn tai, đầu óc ta mơ mơ hồ hồ.

Ta chẳng nhớ rõ sau đó xảy ra chuyện gì, đến lúc tỉnh lại thì thấy Tạ Thừa Chu ở trước mắt.

Chàng bảo kẻ đã đẩy ta xuống nước bị lão phu nhân trách phạt rồi, ta bị cảm lạnh phát sốt, ba ngày nay chàng thường sang chăm sóc, ta hỏi vì sao Đỗ Nguyên Cảnh không đến thăm ta, chàng nói chàng không biết.

Ta hỏi phụ thân ta, Đỗ Nguyên Cảnh chưa từng tới thật ư?

Phụ thân bảo: “Y mà đến ư? Vừa bước vào đã bị Tạ Thừa Chu đấm cho chạy mất dạng.”

Tạ Thừa Chu đánh Đỗ Nguyên Cảnh sợ xanh mặt, nên y không dám đến nữa.

Y không đến gặp ta, ta cũng thấy nhớ, định viết cho y phong thư.

Có điều chữ ta xấu, Tạ Thừa Chu thấy ta định viết, liền bảo sẽ dạy ta.

Chàng nắm tay ta, cùng ta viết những nét chữ tinh xảo.

Ta cho vào phong thư, dự định gửi đến Đỗ Nguyên Cảnh.

Tạ Thừa Chu nghe xong, nổi cơn lôi đình, lập tức đốt luôn bức thư, còn dọa nếu ta tái phạm, chàng sẽ tuyệt giao với ta.

Ta giận quá!

Nhưng cũng chỉ giận được một chút.

Đốt thì đốt.

Ta cũng sợ chàng tuyệt giao, sợ sau này khi ta gặp rắc rối, chàng sẽ mặc kệ.

Chàng làm gì cũng dẫn ta theo, mãi cho đến khi triều đình phái chàng đi đánh dẹp thổ phỉ.

Nghe tin ấy, ta phấn khởi vô cùng, phấn khởi đến độ ôm chặt đùi chàng: “Tạ Thừa Chu! Cho ta theo với! Ta muốn tự tay tiêu diệt bọn thổ phỉ, làm một nữ hiệp chân chính!”

Nhưng Tạ Thừa Chu không cho ta đi.

Chàng xem thường ta quá rồi, chàng không đem ta theo, ta liền lén giả dạng thành một binh sĩ, lẫn trong đội quân của chàng rời kinh.

Bọn sơn tặc đóng ở núi Yến Minh đã hơn một năm, dân các thôn gần đó hay khách qua đường đều khổ sở vô cùng.

Tạ Thừa Chu chia quân làm ba đội, định diệt sào huyệt một mẻ tận gốc.

Ta không ở cùng chàng, mà theo đội khác cải trang dân thường lên núi.

Đội của chúng ta tiến triển rất thuận lợi, mấy tên sơn tặc canh gác đều bị bắt, chỉ chờ Tạ Thừa Chu bắn tín hiệu, chúng ta sẽ lập tức lên hỗ trợ.

Nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy tín hiệu, chúng ta chờ dưới chân núi cả buổi, đợi đến chiều cũng không thấy tin gì.

Nếu chàng sa vào ổ giặc, chẳng cách nào truyền tin thì sao đây?

Nghĩ đến chuyện tệ nhất có thể xảy ra, ta bàn với đội trưởng rằng chúng ta phải tiến sâu hơn.

Đội trưởng nhìn ta bảo: “Tống cô nương, công tử dặn chúng ta trông nom nàng, mau xuống núi thôi.”

Hả?

6

Thì ra Tạ Thừa Chu sớm đã biết ta lẻn theo.

Chẳng trách nhiệm vụ của đội chúng ta nhẹ nhàng thế, chàng cố ý để ta ở lại hậu phương.

Đội trưởng nói, nếu thật lâu không thấy tín hiệu, chúng ta phải xuống núi mang thêm binh tiếp viện.

Giờ nhiệm vụ của chúng ta là rút khỏi đây.

Mấy người họ xuống núi, đội trưởng không cản nổi ta, ta tiếp tục đi sâu vào sơn trại.

Bằng linh tính, ta lẻn được vào nhà bếp của chúng.

Quả nhiên, chỗ bếp là thơm nhất!

Ta vỗ mặt, không được, không được, phải nhanh tìm Tạ Thừa Chu!

Quân của chàng rõ ràng bị bắt rồi, ta bỗng thấy sợ, sợ chàng bị giết.

Nhà bếp của giặc dễ trà trộn, chỉ một lão già và hai gã trai trẻ.

Ta nói ta là kẻ mới đến, họ cũng chẳng nghi ngờ.

Họ bảo ta nấu cơm tối, rửa bát chén, còn họ thì uống rượu, đánh bạc.

Trời đất, đám sơn tặc này to gan thật, không sợ ta bỏ thuốc độc cả lũ sao?

Có điều ta chỉ mang theo một thanh đoản đao, chứ nào có độc dược.

Ta lục soát khắp xó bếp, rốt cuộc nhặt được ít hạt ba đậu.

Số hạt ấy cũng chẳng đủ cho nhiều người, chắc chỉ khiến hai ba đứa bị tào tháo rượt.

Ta loay hoay hồi lâu, nấu xong một nồi cơm.

Hai gã thanh niên liền giành bưng mâm, đẩy ta sang một bên.

Chậc, đúng là cướp công.

Còn lão già uống say, gục ngay nơi bậu cửa ngủ khò.

Ta lén bưng món cơm có tẩm ba đậu, đi vòng vòng trong trại.

Nếu ai hỏi, ta nói mới đến, không biết nhà trại chủ ở đâu.

Đảo trái tránh phải, trốn đông né tây, rốt cuộc ta thấy được căn phòng giam Tạ Thừa Chu.

Tạ ơn trời đất, chàng chưa chết!

Ta mừng muốn khóc.

Ta dâng thức ăn cho hai tên sơn tặc canh cửa, vừa khéo lượng ba đậu đủ dùng, hai tên đó chỉ chốc lát liền cuống cuồng chạy đi nhà xí.

Ta nhanh chân chạy vào, thấy Tạ Thừa Chu bị thương nặng, ta đỡ chàng dậy.

“Ngươi vào trại thế nào?”

“Đừng nói nữa, mau chạy đi!”

Chàng tựa vào ta, ta dìu chàng ra ngoài, liền đụng phải hai gã canh cửa vừa mới trở lại.

Ta bèn buông Tạ Thừa Chu xuống, tung cước đạp một tên rơi khỏi lầu, tên còn lại xông tới, ta chụp tay hắn, bẻ ngược, rút đoản đao đâm một nhát, rồi đá hắn xuống nốt.

Ta bảo rồi, võ công ta không hề tầm thường, đích thị thừa hưởng chân truyền từ phụ thân ta!

“A Oản, ngươi…”

Ta vỗ vỗ hai tay, “Sao hả, ta lợi hại chứ!”

“A Oản, ngươi thật chẳng màng ta sống chết gì…”

Ta ngoái lại, thấy Tạ Thừa Chu ngã lăn dưới đất, vừa rồi vì ném chàng quá sức, nên vết thương của chàng càng nặng.

Ta vội đỡ chàng dậy, nhanh chân tháo chạy.

Chúng ta cắm đầu chạy như chết, bọn sơn tặc phía sau đuổi sát không buông, chẳng biết đám binh sĩ đi theo chàng giờ ở đâu mà không tới ứng cứu!

Ta mệt muốn chết.

Chưa bao giờ ta chạy xa đến thế, lâu đến thế.

Còn phải kéo theo một Tạ Thừa Chu bán sống bán chết.

Phía trước là vách núi cheo leo, hết đường rồi, ta và Tạ Thừa Chu chỉ có thể bỏ mạng nơi này.

“A Oản, ngươi tin ta không?”

Đột nhiên Tạ Thừa Chu cất giọng.

“Hỏi thừa! Không tin chàng thì ta tới cứu làm gì?”

“Ôm chặt ta.”

7

Ta ngơ ngác nhìn chàng, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Chàng bảo ta cứ nghe chàng nói, vậy nên ta đành ôm chặt chàng.

Tiếp đó, chàng dồn toàn thân khí lực, bám chắc lấy một dây mây rồi nhảy xuống vách núi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương