Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ta nôn nóng vô cùng.

Đợi lúc tuyết ở kinh thành tan được phần nào, ta dẫn theo hai gã tiểu tư, định đánh xe ngựa đến Khâm Châu tìm chàng.

Phụ thân ta cản không được, đành phái mấy dũng sĩ đi theo bảo hộ, lại than rằng nữ nhi lớn không giữ được, thôi để ta mau đem Tạ Thừa Chu về nhà, cho yên lòng.

Xem ra phụ thân ta rất mến hiền tế này.

Ta hớn hở xuất phát, rong ruổi ba ngày ba đêm khiến ngựa cũng kiệt sức.

Tuyết Khâm Châu chưa ngừng, lạnh hơn cả kinh thành.

Chạy được nửa đường, ngựa cũng quỵ, lương khô hết sạch.

Chúng ta lê bước, cuối cùng cũng tới địa giới Khâm Châu.

Nhưng ta trụ không nổi, như ngựa, ta ngã quỵ vì rét.

Khi mở mắt, Tạ Thừa Chu đã ở trước mặt, ta òa khóc: “Ta cứ tưởng… cứ tưởng chàng chết rồi…”

Chàng bất đắc dĩ mỉm cười: “A Oản, nàng muốn thành quả phụ à!”

Chàng bảo thật may lúc đến làng đó phát lương thực, chàng trông thấy ta ngã trên đất, nhờ ta thường mặc áo choàng đỏ nên nổi bật giữa tuyết, nếu không ta đã đông cứng rồi.

Khâm Châu công việc bộn bề, chàng không kịp viết thư.

Ta ở lại Khâm Châu cùng chàng phát cứu trợ, đợi tuyết bắt đầu tan, mọi chuyện dần vào nề nếp, chúng ta mới có thể hồi kinh.

Chúng ta chất đầy lương khô và dụng cụ giữ ấm, sợ giữa đường lại đói lạnh, rồi mới lên đường.

Đi được nửa lộ trình, tuyết trên trời lại trút xuống.

Ngồi trong xe ngựa, ta còn cảm nhận gió buốt, Tạ Thừa Chu nắm tay ta, ta vén rèm, muốn nhìn quãng đường phía trước, ai ngờ hơi lạnh phả đến làm ta rùng mình.

Đột ngột có rất nhiều mũi tên bắn ra từ sườn núi, Tạ Thừa Chu nhanh tay kéo ta rụt vào xe, bọn hộ vệ bên ngoài hô lớn: “Đại nhân! Nguy to rồi, e có sơn tặc mai phục!”

Trên đời chẳng mấy nơi yên ổn.

Khoảnh khắc sau, một người ngã gục ngay trước mặt ta.

Tạ Thừa Chu liền nắm tay ta phóng lên con ngựa tốt, nhìn quanh thì chỉ còn hai dũng sĩ phụ thân ta sai theo là vẫn gắng chống cự.

Tạ Thừa Chu bảo họ hãy phi ngựa quay lại Khâm Châu, cầu quan phủ mang binh dẹp cướp.

Việc bàn giao chỉ kịp trong nháy mắt, một mũi tên sạt qua mặt ta.

Ta và Tạ Thừa Chu cưỡi cùng một con ngựa, lẩn trốn giữa mịt mù tuyết trắng.

Chúng ta chạy rất lâu, chẳng rõ sắp tới kinh thành hay còn ở trong đất Khâm Châu, trên người không có lương thực cũng chẳng còn bạc, chỉ biết lạc bước giữa tuyết mênh mông, lòng đầy tuyệt vọng.

Cho đến khi gặp được một nông hộ.

Cuối cùng ta cũng được ăn cơm nóng và sưởi ấm bên lửa.

Đêm đó gió bắc rít gào.

Ta và Tạ Thừa Chu nằm cùng giường, chàng thở dài: “Đời này ngắn ngủi.”

9

Ta nghĩ, sao chàng lại cảm thán như thế, chúng ta đâu đã chết.

Nghĩ lại, chắc ý chàng nói đời người chớp mắt mấy mươi năm, thương thay bách tính muôn phương còn khốn đốn.

Ta có vô số điều muốn đáp, nhưng không biết bắt đầu thế nào.

Kế đó, chàng lại nói: “Cái chăn này ngắn quá, chân ta lạnh cóng đây…”

Ta lật mắt trắng dã.

Quả thật ta bất lực với Tạ Thừa Chu!

Chủ nhà bảo chúng ta, cứ vượt ngọn núi đằng kia là đến trấn, qua trấn ấy thì cũng gần kinh thành rồi.

Tuy nói thế, nhưng nhìn vách núi thăm thẳm trước mặt, vẫn thấy áp lực quá lớn.

Đường xa như vậy ta còn lặn lội được, chẳng lẽ lại sợ một dãy núi này ư.

Vậy là ta với chàng lại cưỡi ngựa, trèo đèo lội suối, may trời cũng thương xót, tuyết dần tan.

Tuyết tan còn lạnh hơn, rét đến nỗi răng va lập cập.

Chúng ta đến lưng núi thì đã khuya, Tạ Thừa Chu bị vết thương cũ tái phát, đành tạm ẩn trong một hang đá, nhóm lửa nghỉ ngơi qua đêm rồi hẵng đi tiếp.

Ngọn lửa bập bùng chiếu lên gương mặt chàng, Tạ Thừa Chu tựa vào vách hang, nói với ta: “A Oản, nàng còn nhớ lần chúng ta chui vào sơn động bắt thổ phỉ không?”

Ta gật đầu.

“Hôm ấy nàng bảo nàng sợ ta chết, lúc nàng nhìn ta, ta nhận ra nàng cũng yêu ta.”

Thấy chàng cười khoan khoái, ta chẳng đành lòng vạch trần.

Bấy giờ ta chỉ sợ chàng chết rồi không ai lo dọn bãi chiến trường cho ta nữa.

Chàng lại bảo ta nhắm mắt.

Đến lúc đôi môi chàng dịu dàng phủ lên, môi răng chúng ta giao hòa, ta mới nhận ra đêm ấy chàng muốn nói thế.

Chàng ôm ta, trời dường như chẳng còn lạnh, cho đến khi lửa tàn, ta rét quá mà giật mình tỉnh.

Ta vơ bừa sờ soạng, chàng đỏ bừng mặt, giữ tay ta lại hỏi: “A Oản, nàng định làm gì…”

“Chàng phải chăng đang giấu bảo vật gì đấy đúng không?”

Suốt quãng đường mà chàng không nỡ đem bán.

Thôi, dù sao chúng ta sắp về kinh rồi.

Vượt thêm vài ngọn núi, rốt cuộc chúng ta cũng tới kinh thành, gặp lại hai dũng sĩ kia đến nơi trước ta một ngày.

Họ nói quân sơn tặc dọc đường Khâm Châu đến kinh đã bị tiêu diệt, bách tính Khâm Châu được yên ổn qua mùa đông.

Ta và Tạ Thừa Chu cũng sống sót qua mùa rét, đón mùa xuân về.

Phụ thân ta nhìn từng thúng sính lễ Tạ Thừa Chu mang tới, cầm tay chàng rớm lệ: “Tiểu Tạ à, cuối cùng A Oản nhà ta cũng cưới được ngươi về rồi!”

Tạ Thừa Chu khựng lại một lúc.

Ta bảo chàng đừng chấp lời phụ thân ta nói bậy, Tạ Thừa Chu cúi đầu cười hai tiếng: “Nhạc phụ, con hiểu, người muốn kén hiền tế về nhà đúng không!”

Mà ta nghĩ, nhà chàng ngay sát nhà ta, dù ta gả qua đó vẫn có thể về nhà mình ở bất cứ lúc nào.

Phụ thân ta cứ ngỡ ta không lấy được chồng, vẫn nước mắt ngắn dài dặn Tạ Thừa Chu: “Cưới rồi không được trả hàng đâu đấy!”

Tạ Thừa Chu rất được lòng phụ thân ta, nghiêm túc đáp: “Con yêu A Oản, sinh tử chẳng rời.”

Ta và Tạ Thừa Chu từng cùng nhau tróc nã thổ phỉ ở Yến Minh Sơn, cùng nhau bôn ba tìm hy vọng trong băng tuyết Khâm Châu, quả nhiên là sinh tử chẳng lìa.

Chuẩn bị hôn lễ vào đầu xuân bận rộn vô kể, Tạ Thừa Chu bảo ta cứ giao hết cho chàng, ta rảnh rỗi ở nhà đến mức chán thì Ôn Lăng ghé qua.

Nàng vẫn xinh đẹp dịu dàng, bảo Tạ Thừa Chu là bằng hữu tốt của nàng, chàng giúp nàng rất nhiều.

Vậy nên, ta cũng là bằng hữu của nàng.

Ta mừng quýnh đến phát cuồng!

Ta vốn ngưỡng mộ Ôn Lăng, mong được làm bạn với nàng từ lâu.

Mỗi ngày nàng đều đến chơi với ta, lại dạy ta thêu hoa thùa túi, chỉ ta cách đọc hiểu mấy bài thơ văn khó nhằn, vốn dĩ ta cảm thấy chán ngán, nhưng lúc nàng dạy lại thú vị lạ thường.

Nàng đưa ta gặp gỡ những tỷ muội thân thiết ở kinh thành, chúng ta cùng nhau dạo xuân, trên đường về, ta bất ngờ gặp lại Đỗ Nguyên Cảnh.

Trải qua bao chuyện cùng Tạ Thừa Chu, ta đã hiểu thế nào là yêu và không yêu.

Ta thẳng thắn từ chối Đỗ Nguyên Cảnh, chúng ta chẳng hợp, chàng ấy dành cho ta chỉ là chút tò mò, còn ta không có tình ý gì.

Cạnh chàng lúc nào cũng vòng vây những tiểu thư thích ngâm thơ vẽ tranh, thấy ta vung đao múa thương bỗng dấy chút hứng khởi, nhưng chàng cũng chưa từng xua mấy oanh oanh yến yến quanh mình.

Chàng là người tốt, nhưng tốt với tất thảy, còn Tạ Thừa Chu thì chỉ yêu mình ta.

Xuân về rạng rỡ, ta và Tạ Thừa Chu thành hôn.

Đêm tân hôn, chàng vén khăn cho ta, bảo: “A Oản, cuối cùng ta cũng rước được nàng rồi.”

Ta tròn mắt: “Chẳng phải ta đã cưới chàng sao?”

Chàng cười khẽ: “Phải, phải, A Oản ngoan của ta, sau này nàng làm nữ tướng quân, ta làm quân sư của nàng.”

Rồi chúng ta cùng uống rượu giao bôi, mặt mày đỏ ửng, chàng chồm người tới, nến đỏ rọi lên khuôn mặt cương nghị, đôi môi vương mùi rượu, ánh nhìn rực lửa chẳng thể dập tắt.

Ngày tháng trôi qua thật êm đềm.

Ôn Lăng và ta đã trở thành tri kỷ, nàng hỏi ta cảm giác được gả cho người mình yêu là như thế nào.

Ta suy nghĩ nghiêm túc, đáp: “Ta với Tạ Thừa Chu tâm ý tương thông, hai bên tình nguyện, ước nguyện viên thành.”

Ta đem hết những thành ngữ Ôn Lăng dạy ra dùng, nàng rưng rưng xúc động.

Năm sau, kinh thành lại rơi tuyết, Tạ Thừa Chu đứng trong tuyết, ngoảnh đầu nhìn ta, ngắt một cành mai dâng tặng.

Chàng nắm tay ta, đặt bút son lên tờ giấy trắng, viết mấy câu: “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.”

  • 郎騎竹馬來 (Lang kỵ trúc mã lai): Chàng cưỡi ngựa tre đến. Đây là hình ảnh miêu tả hai đứa trẻ thơ ngây, trong đó “lang” (chàng trai) cưỡi trên ngựa tre, chơi đùa vui vẻ. “Trúc mã” chỉ hình ảnh gắn liền với tuổi thơ.
  • 繞床弄青梅 (Nhiễu sàng lộng thanh mai): Vòng quanh giường chơi đùa cùng Thanh mai. “Thanh mai” tượng trưng cho sự tươi mới, hồn nhiên, gắn bó từ thuở nhỏ.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương