Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đây là muốn kéo ta cùng chàng đi chết sao!
Ta lập tức thấy cả người như rơi vào khoảng không, chỉ biết nhắm tịt mắt lại.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, ta lại đáp xuống đất một cách an toàn.
“Mở mắt ra, đừng sợ.”
Đôi tay ta vẫn quàng trên cổ chàng, ta chầm chậm mở mắt, thấy ngay cửa một hang đá nằm cheo leo giữa lưng vách núi, kín đáo vô cùng.
“Trước khi lên núi, ta đã tìm hiểu kỹ địa hình Yến Minh Sơn. Nơi đây có một sơn động, đằng kia có lối ra. Chúng ta chỉ cần chờ người đến cứu là được.”
Chàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ngoài kia, gương mặt có phần tái nhợt: “Chắc cũng sắp đến rồi.”
Chàng mang theo hỏa chiết tử, nhóm lên một đống lửa.
Chàng nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ nghiêm nghị: “Sao lại không nghe lời, còn dám chạy lên núi?”
Ta đành thành thật đáp: “Ta sợ chàng chết, chàng chết rồi ta biết làm sao?”
Chàng mà chết thì ta còn tìm ai chơi nữa, đám tiểu thư quý tộc ở kinh thành đều không thích ta.
Chàng nhìn ta, nét mặt thoáng bồi hồi, tựa như ngạc nhiên khi nghe ta nói thế.
Ánh lửa hắt lên gương mặt chàng, sống mũi cao, đôi mày kiếm khiến chàng càng thêm tuấn tú.
Chàng nhìn ta, ta cũng nhìn chàng.
Chàng còn đẹp hơn Đỗ Nguyên Cảnh nhiều.
“Lại đây một chút.”
Ta xê dịch sang gần chàng thêm một đoạn.
Chàng nhìn ta, dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại.”
Đây là lần đầu tiên ta thấy Tạ Thừa Chu nhẹ nhàng đến thế, trước giờ hễ chàng làm ra vẻ đột ngột lạ lùng thì đều nhằm trêu chọc ta.
Ta không đánh lại chàng, lần nào cũng bị chọc tức đến phát điên.
Chàng nhắm mắt, từ từ ghé sát, hàng mi dày khẽ run, đôi môi mỏng áp dần về phía ta.
Ta mở to mắt, húc thẳng đầu vào chàng, chàng kêu lên đau đớn: “Ngươi làm gì thế!”
Ta bật dậy chống hông cười ha hả: “Ta biết ngay chàng muốn giở trò, hồi nhỏ chàng cứ toàn lấy đầu huých ta!”
“Song Oản! Ngươi…”
Chàng thở dài một hơi, cười bất lực.
Rất nhanh sau đó, người của Tạ Thừa Chu đã tìm ra chúng ta, bọn sơn tặc ở Yến Minh Sơn bị quét sạch.
Chàng hoàn thành nhiệm vụ tốt, được Hoàng thượng ban thưởng chức tước.
Còn ta thì bị phụ thân mắng cho một trận tơi bời, bảo ta dám tự tiện xông vào chốn nguy hiểm, rồi nhốt ta trong nhà, không cho đi đâu, nói phải phạt thật nghiêm.
Ta không ra ngoài được, nhưng Tạ Thừa Chu có thể leo tường vào.
Phụ thân ta còn tưởng kẻ trộm đột nhập, suýt bắt chàng như thích khách.
Đỗ Nguyên Cảnh cũng muốn leo tường, song loay hoay mãi không vào nổi, cuối cùng lại bị Tạ Thừa Chu xua đi.
Ta gặp lại Đỗ Nguyên Cảnh vào ngày Ôn Lăng thành thân.
Phủ tướng quân nhận được thiệp mời của phủ Thái sư, ta và phụ thân đều đến phủ Thái sư uống rượu mừng.
Tạ Thừa Chu lôi ta cùng ngồi chung xe ngựa.
Hẳn chàng buồn lắm, vì hôm nay Ôn Lăng thành hôn, tân lang lại chẳng phải chàng.
Nhưng chàng không khóc, chắc là tình sâu đến độ lòng đã nguội lạnh.
Tân lang là thế tử của một phủ hầu, thật xứng với gia thế và dung mạo của Ôn Lăng.
Ta và Tạ Thừa Chu ngồi chung một bàn tiệc, cuối cùng chàng vẫn rơi hai hàng lệ đau đớn, mượn khăn tay của ta lau liên tục.
“Thật không chịu nổi…”
Ta an ủi: “Không chịu nổi thì chàng cứ khóc đi.”
Tạ Thừa Chu trừng mắt: “Ngươi đem dĩa hành tây này ra xa một chút được không, nó xông vào mắt ta!”
Ta cầm món cuộn thịt hành tây, lặng lẽ xê sang bên cạnh.
Không rõ nước mắt của chàng là do hành tây hay vì Ôn Lăng, dù sao chàng cũng đã khóc.
Trên đường về phủ, chàng đỏ hoe mắt, ngó quanh quất với vẻ đau buồn: “Khổ tâm, chúng ta, không quay lại được nữa…”
Hôm nay nàng đại hôn, hẳn chàng rất khổ sở.
Ta không biết nên dỗ thế nào.
Nghĩ ngợi khá lâu, ta mới chậm rãi bảo: “Ta hiểu rồi, chàng vẫn chưa quên nàng phải không.”
Tạ Thừa Chu nhếch khóe miệng: “Ngươi bệnh à! Xe ngựa của chúng ta bị ăn trộm rồi!”
Ta dõi mắt tứ phía, quả thật chiếc xe ngựa biến mất tiêu!
Đáng giận thật, dám trộm xe ngựa của chúng ta!
Đỗ Nguyên Cảnh đuổi theo ra, ta đã lâu không gặp chàng, từ sau vụ rơi xuống hồ ở nhà chàng, phụ thân ta liền có ác cảm với Đỗ Nguyên Cảnh.
Phụ thân sợ ta về nhà chàng sẽ chịu ấm ức, sợ ta không hợp với gia quy quý tộc chốn kinh thành.
Phụ thân bảo, con của tướng quân như ta, chẳng bằng cưới hẳn một nam nhi về làm phò mã cho rồi.
Giọng Đỗ Nguyên Cảnh đầy khẩn khoản: “A Oản, để ta đưa nàng về nhé!”
Tạ Thừa Chu bắn chàng một ánh nhìn gay gắt, rồi sang mượn ngựa của Thái sư, bế ta lên, cố ý nói với giọng đắc ý: “A Oản của ta ưa cưỡi ngựa, Đỗ công tử cứ thong thả ngồi xe ngựa của ngươi nhé~”
Đỗ Nguyên Cảnh thoáng lộ vẻ thất vọng.
Ta cũng chẳng ngoái nhìn.
Tạ Thừa Chu đưa ta về nhà, lúc ta định đóng cửa phòng, chàng lại bất ngờ chốt then, ghì lấy hai tay ta, áp sát gương mặt, hơi thở nóng hổi tỏa khắp xung quanh.
Giây kế tiếp, đôi môi ấm nóng của chàng áp lên môi ta.
Ta vùng vẫy thế nào cũng chẳng thoát, sức chàng còn khỏe hơn ta.
Tim ta như nổ tung, không rõ cảm giác này là gì, trong lồng ngực như có con nai nhỏ đang nhảy nhót lung tung.
Ta không biết nó đâm vào đâu, chỉ biết đụng phải ánh mắt chứa tình ý của chàng, vừa vui mừng, vừa mãnh liệt.
Rất lâu sau chàng mới buông ta, chúng ta chóp mũi kề nhau, chàng cất giọng khe khẽ: “A Oản, ta thích nàng.”
Đây là lần đầu chàng bảo với ta như vậy.
Ta sững sờ, chẳng biết phải đáp làm sao, ngó ngang ngó dọc, chàng vẫn dán sát, thậm chí ta cảm nhận rõ lồng ngực chàng phập phồng.
Chàng còn nói rất nhiều.
Chàng bảo chàng yêu ta, từ thuở nhỏ đã thích, chúng ta là thanh mai trúc mã, phải mãi mãi ở bên nhau.
“Vậy chàng không yêu Ôn Lăng nữa ư?”
Thấy ta hỏi thế, chàng nhẹ cốc mũi ta: “Đồ ngốc! Nàng lại suy nghĩ lung tung rồi!”
“Ta và Ôn Thái sư chỉ bàn chuyện công, còn Ôn tiểu thư, nàng ấy quả thật từng bảo ta giống một cố nhân của nàng.”
Ta tò mò nhìn chàng: “Vậy nàng ấy thích chàng chăng?”
“Không, nàng không thích ta, ta cũng chẳng có tình ý gì với nàng.”
Chàng giải thích thêm rất nhiều.
Chàng cứ nghĩ ta sớm thấu tỏ lòng chàng, nào ngờ khi Đỗ Nguyên Cảnh muốn cầu thân ta, chàng mới định giúp ta toại nguyện, nhưng tận mắt thấy có kẻ trong khuê viện của Đỗ gia xô ta xuống hồ, chàng nhận ra Đỗ Nguyên Cảnh không bảo vệ nổi ta, nên chàng không muốn thành toàn cho ta với kẻ khác nữa.
“Cho nên, A Oản, chờ sang xuân năm sau chúng ta thành thân có được không?”
Ta vòng tay quấn lấy cổ chàng, chàng có vẻ rất sung sướng, càng ôm siết ta hơn.
Mãi đến khi đêm khuya, phụ thân ta uống say từ phủ Thái sư về, chạy ra sân luyện quyền la hét ầm ĩ, chàng mới lưu luyến rời đi.
8
Khi năm mới sắp đến, ta ngồi đếm từng ngày một.
Kinh thành đổ tuyết lớn, đang là mùa đông giá buốt.
Ở Khâm Châu có tai họa tuyết rơi, nhiều người chết rét, lắm bách tính đói kém không than sưởi, Tạ Thừa Chu lại được sai đi Khâm Châu cứu tế.
Kinh thành còn lạnh đến rùng mình, huống chi Khâm Châu vốn đã khổ hàn.
Cách dăm bữa nửa tháng, chàng đều nhờ người gửi thư về cho ta, cũng tiện báo triều đình để xin tiền bạc lương thảo phát chẩn.
Nhưng chờ rất lâu sau đó, ta không thấy thư chàng, triều đình cũng chẳng nhận được sớ khẩn nào, như thể Tạ Thừa Chu bỗng đứt mất dây diều.