Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

“Ca ca, gọi thật ngọt…”

“Ngọc Nương, lúc nàng gọi hắn là ca ca, trong lòng nàng đang nghĩ gì?”

Ta bật cười, nhìn thẳng vào mắt hắn mà chậm rãi đáp: “Ta gọi người ta là ca ca, cũng như bệ hạ gọi Từ Nguyệt là Nguyệt Nhi.”

“Bệ hạ nghĩ thế nào, ta liền nghĩ thế ấy.”

“Suy cho cùng đều là thanh mai trúc mã, giống hệt nhau.”

Chu Đình Ngô cũng cười theo, nụ cười đầy vẻ lạnh lẽo, hắn đùa cợt trách ta: “Ngọc Nương, nàng quả thật luôn khiến trẫm phải tức giận.”

Hắn cười xong thì đứng dậy, rồi đột nhiên rút thanh kiếm đeo bên hông bước ra ngoài.

Ta lững thững theo sau.

Khi sắp đến lều của nhà họ Lưu, một bà mụ xông ra, nhìn kỹ thì là người theo hầu hồi môn của Từ Nguyệt.

Bà ta quỳ rạp dưới chân Chu Đình Ngô, giọng run rẩy cầu cứu: “Hoàng thượng mau đến xem, phu nhân sắp bị đánh c/h/ế/t rồi…”

Khi chúng ta đến nơi thì bắt gặp Lưu thế tử đang tung một cú đấm vào đầu Từ Nguyệt, mắng lớn: “Ngươi gả vào Lưu gia chính là nữ nhân của Lưu gia ta! Ai cho ngươi lá gan dám ngày ngày quát nạt ta!”

“Đồ đáng c/h/ế/t, ngươi nói nữa đi! Ai vô dụng, ai hèn nhát, ngươi nói đi!”

Từ Nguyệt thoi thóp nằm dưới chân hắn, khóc lóc: “Ta sai rồi…”

Xung quanh toàn là máu và những thứ dơ bẩn.

Chỉ chớp mắt sau, chẳng rõ là vì ta hay vì nàng ta mà Chu Đình Ngô đâm một kiếm xuyên người Lưu thế tử.

20

Nhà họ Lưu cũng như nhà ta, đều là những trọng thần ủng hộ Chu Đình Ngô lên ngôi thuở ban đầu.

Khi Chu Đình Ngô rút kiếm chực giết cú thứ hai thì có kẻ đã ngăn lại.

Hắn không giết được Lưu thế tử, nhưng đã chặt đứt ngón tay hắn, để lại hai bàn tay trống trơn.

Giờ Lưu thế tử chẳng khác nào phế nhân.

Có điều, chí ít thì sau này hắn không thể đánh ai được nữa, kể cũng hay.

Lưu lão hầu gia quỳ dưới chân Chu Đình Ngô xin tội, mặt mày tỏ rõ vẻ trung thành nghĩa khí.

Ta không biết giờ trong lòng ông ta nghĩ gì.

Chỉ biết ông ta vốn không thật sự trung liệt mà là kẻ tiểu nhân thù dai.

Nếu chưa báo thù, ắt là vì chưa tìm được cơ hội.

21

Khuôn mặt Từ Nguyệt bị Lưu thế tử rạch một vết dài, từ trán xuyên qua sống mũi, kéo ra tận mang tai.

Vết sẹo này suốt đời khó lành.

Khi nàng ta tỉnh lại thì suy sụp khóc òa, ôm chặt Chu Đình Ngô, mồm năm miệng mười chửi ta: “Nàng ta biết từ trước! Nàng ta không thể nhìn thấy ta sống tốt! Con tiện nhân đó!”

“Ta muốn để Thái hậu lột da ả!”

Ta đang ở phòng bên cởi trâm trước gương.

Chốc lát sau, Chu Đình Ngô vén rèm bước vào.

Hắn dừng cách ta mấy bước, sát khí ngút ngàn.

Ta cười, hỏi: “Đến đòi công bằng cho Nguyệt Nhi của bệ hạ sao?”

Hắn bất ngờ kéo ta đứng dậy, giật vào lòng mình, ôm chặt như sợ ta mọc cánh bay đi.

Có một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống cổ ta.

Hắn hỏi: “Ngọc Nương, trẫm đã vĩnh viễn mất nàng rồi, phải không?”

“Nàng hận trẫm, đúng không?”

“Nhưng trẫm sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông tay.”

“Nàng cứ mặc sức gây náo loạn, trẫm chịu được cả.”

“Trẫm chỉ cần nàng sống tốt, van nàng, hãy sống thật hạnh phúc.”

Thế nhưng Chu Đình Ngô à, chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ biết.

Đời này, chúng ta đều đã phạm sai lầm lớn.

Ta hối hận vì đã yêu ngươi.

Còn ngươi, sẽ hối hận vì đã để ta sống.

22

Cuộc thu săn lần này cuối cùng cũng chỉ kết thúc qua loa.

Trên đường hồi kinh, Lưu lão hầu gia xin được đích thân đốc thúc kiểm tra vệ binh, hộ giá Hoàng thượng để chuộc tội cho Lưu thế tử.

Lời lẽ ông ta khẩn thiết, nước mắt giàn giụa khiến ai nhìn cũng động lòng.

Chu Đình Ngô gật đầu chấp thuận.

Ta chợt nhớ đến phụ thân ta, ông ngốc lắm, cả đời chỉ biết đánh trận, đâu biết cách giở trò đáng thương.

Đoạn đường này bình an vô sự, chỉ đến lưng chừng trời lại đổ mưa lớn, vừa lúc đoàn đi qua vùng núi nên không thể di chuyển.

Lưu lão hầu gia dọn dẹp đường sá trước sau, khi xác nhận an toàn mới hầu hạ Chu Đình Ngô dựng lều che mưa.

Những người khác đều rút xa hai bên, sợ quấy rầy thánh thượng.

Chúng ta tựa lưng vào một sườn núi không quá dốc, ta ngẩng đầu nhìn.

Chu Đình Ngô cũng bước ra khỏi lều, hắn cầm ô che cho ta, hai chân lội bì bõm trong bùn trông thật thê thảm.

Từ Nguyệt cũng chạy ra níu tay Chu Đình Ngô, ép ta dạt ra khỏi tán ô.

“Hoàng thượng, vết thương của ta còn đau lắm, ngài có thể ở bên ta thêm một chút không?”

Ta phì cười, ta biết, nàng ta sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nạp mạng nào.

Biến cố xảy ra ngay lúc ấy.

Từ trên núi, vô số bùng đá bỗng lăn xuống đất, chặn đứt lều của Chu Đình Ngô phía trước lẫn phía sau.

Trên triền dốc, mấy đại hán bịt mặt cưỡi ngựa chạy ào xuống, tay cầm đao lớn xông thẳng về phía ta.

Bên cạnh Chu Đình Ngô còn vài thị vệ, nhưng quân số quá ít ỏi, không thể bảo vệ được ai.

Chúng bắt ta và Từ Nguyệt quăng lên ngựa, sau đó ném ra một cái móc câu, cắm vào xương bả vai Chu Đình Ngô, thúc ngựa điên cuồng, lôi hắn chạy lê trên đất, quay lại đường cũ, chỉ trong chớp mắt đã biến mất tăm.

Cảm tạ cơn mưa lớn ấy, nó đã xóa sạch dấu vết tội ác.

Không ai biết lũ cướp đến từ đâu, cũng không rõ bọn chúng đã đi đâu.

23

Ta để Từ Nguyệt lại trong cơn mưa.

Nàng ta ôm chân ta, van xin tha mạng.

Nàng ta không dám nhìn Chu Dung Hiển, chỉ biết lắp bắp: “Ta không biết gì hết, Ngọc Nương, xin ngươi đừng giết ta, ta sẽ không nói bậy…”

Ta ngồi xổm xuống vuốt tóc nàng, nhẹ giọng: “Từ Nguyệt, nơi chúng ta sắp đến khác nhau, đành chia tay tại đây.”

“Ngươi cứ tự đi, rồi cũng sẽ tìm được lối ra thôi.”

Nàng ta càng bám chặt lấy ta, lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng mà, đừng, mưa lớn thế này, c/h/ế/t người mất! Ngọc Nương, ta sợ lắm, chúng ta từng là bạn tốt mà, ngươi đừng nhẫn tâm thế!”

“Dẫn ta đi cùng đi, sau này ta làm chó, làm trâu ngựa cho ngươi, chỉ cần ngươi đưa ta đi…”

Nhắc đến chuyện xưa là ta lại sôi máu.

Ta giật tóc nàng ta, bắt nàng ngước nhìn ta.

“Đúng thế, chúng ta từng là bạn tốt.”

“Rốt cuộc sao lại thành rathế này?”

“Để ta nhớ… Ừ, là vì có lần trời mưa lớn, ngươi bỏ ta lại giữa núi sâu.”

“Ngươi đoán xem, lúc đó ta có sợ không? Nếu Chu Đình Ngô không tìm thấy ta, ta có c/h/ế/t không?”

Ta đứng dậy đạp văng nàng.

Nàng ta còn định níu lấy ta.

Chu Dung Hiển vung đao dứt khoát cắt đứt cổ họng nàng, không để nói thêm câu nào.

Máu tươi bắn tung tóe lên mặt ta.

Chu Dung Hiển lau lưỡi đao, cười với ta: “Ả ồn ào quá, ồn đến mức hoàng thúc nhức đầu, đáng tội c/h/ế/t.”

“Nhưng tiểu Ngọc Nhi, nàng không sợ ta chứ?”

Nụ cười y lạnh lẽo, đẹp đẽ mà cũng giả dối như một bức tượng Bồ Tát nhiễm máu.

24

Chu Đình Ngô bị kéo lê một quãng dài, máu đã sắp cạn khô.

Tùy chỉnh
Danh sách chương