Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Nàng cắn một miếng điểm tâm đắt đỏ của Ngự Hương Các, rồi khuyên nhủ:

“Tiểu thư, người thực sự không muốn đi tìm Yến Vương điện hạ sao?

“Muội lén đi xem rồi, người mà Yến Vương từng bố trí để đưa tin bên ngoài phủ chúng ta vẫn còn ở đó. Trong lòng ngài ấy nhất định vẫn có tỷ!”

Ta uống một ngụm trà nóng rồi chậm rãi lật một trang sách, hờ hững nói:

“Có khi do người ta quên không dọn đi thôi.”

Tiểu a hoàn không chịu nổi lời nói đùa như vậy nên liền mếu máo:

“Tiểu thư!”

Ta mỉm cười dỗ dành:

“Được rồi, muội lo gì chứ. Nếu ngài ấy thực sự quên ta, lúc đó ta đi tìm cũng chưa muộn mà.”

Bạch Đào không hiểu ý ta.

Nhưng cũng không sao.

Nàng còn nhỏ, Yến Vương là người hung bạo, nham hiểm ra sao, nàng không cần phải biết.

Huống hồ, cho đến giờ ta vẫn còn nghi ngờ về chuyện Yến Vương mất trí nhớ.

Ta giữ được bình tĩnh, nhưng đích tỷ của ta, người gần đây đang đắc ý vô cùng lại không chịu ngồi yên.

Khi Bạch Đào vội vã chạy đến báo rằng Đỗ Ninh Xuyên sắp đến đây, ta lập tức cùng nàng dập tắt lò than trong phòng, mở cửa sổ để thông gió.

Sau đó lại thay ấm trà Long Tĩnh thượng hạng bằng một ấm trà cũ để chuẩn bị chiêu đãi nàng.

Đỗ Ninh Xuyên vừa bước vào phòng lập tức cau mày.

Ta nghiêm túc cúi chào hành lễ:

“Tỷ tỷ, mời ngồi. Bạch Đào, ngươi nhanh rót trà nóng cho tỷ tỷ.”

Phòng ta quả thực rất lạnh, nàng không chịu ngồi xuống ghế nhưng vẫn nhận chén trà.

Thế nhưng khi vừa uống một ngụm, nàng ngay tức khắc đẩy trả lại chén một cách khó chịu, suýt chút nữa đã làm đổ trà lên người tiểu a hoàn của ta.

Đỗ Ninh Xuyên tỏ vẻ chán ghét, rõ ràng không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa.

Ánh mắt nàng cao ngạo, thẳng thừng nói:

“Thôi được, ta đến chỉ để hỏi muội mấy câu, muội phải trả lời thật lòng cho ta.”

“Ta nghe nói các đại nhân trong triều từng đưa đến Yến Vương phủ rất nhiều mỹ nhân, nhưng những người đó cuối cùng đều chết vì bệnh lạ. Chuyện này có thật không?”

Ta chớp mắt, trả lời:

“Tất nhiên là không. Có lẽ Yến Vương không muốn dính dáng đến các đại thần nên cố ý để người ta tung tin đồn ác ý như vậy thôi.”

“Ta còn nghe nói, thực ra những mỹ nhân đó đều được bí mật đưa đi nơi khác.”

Đôi mày nhíu chặt của Đỗ Ninh Xuyên dần giãn ra như thể nàng đã yên tâm phần nào.

Nàng ta lại hỏi:

“Tính tình Yến Vương lạnh lùng, ta nghe nói khi ở riêng còn rất tàn bạo. Trong thời gian muội ở bên hắn, hắn có từng đánh muội không?”

Ta lộ vẻ ngạc nhiên:

“Tỷ tỷ nghe ai nói vậy? Yến Vương điện hạ đâu phải người như thế. Ngài đối xử với muội rất tốt, chưa từng …”

Ta chưa kịp nói hết nàng đã không kiên nhẫn ngắt lời:

“Đủ rồi! Ai muốn nghe muội kể những chuyện đó chứ!”

Nàng nhìn ta với ánh mắt khinh miệt, bật cười chế nhạo:

“Thứ muội, chẳng lẽ trong lòng muội vẫn còn vương vấn Yến Vương?”

Ta cúi đầu, nhỏ giọng đáp:

“Muội không dám.”

Nàng bước đến trước mặt ta, nhấc tay lên vỗ nhẹ vào mặt ta đầy ý nhục nhã, rồi nói:

“Không dám là tốt. Muội phải luôn nhớ kỹ thân phận của mình.”

“Yến Vương từng mê đắm muội chẳng qua là vì trúng bùa mê thuốc lú gì đó, chán ngán rồi liền vứt bỏ.”

“Muội còn vọng tưởng được làm Yến Vương phi? Hừ, ếch ngồi đáy giếng, tự lừa mình dối người!”

Sau khi nàng rời đi, Bạch Đào đóng chặt cửa sổ, thắp lại lò than.

Thấy ta vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt nàng đỏ hoe, nàng bước đến nắm lấy tay ta, nghẹn ngào nói:

“Tỷ tỷ, đại tiểu thư quá đáng thật, người đừng để tâm!”

Thế nhưng ta lại đột nhiên bật cười.

Ta vỗ nhẹ lên đầu nàng rồi trấn an:

“Không sao, chỉ là ta vừa nghĩ đến vài chuyện thôi.”

Đỗ Ninh Xuyên nói năng độc miệng, nhưng những lời ta nói ra cũng chẳng có câu nào thật.

Những gì nàng vừa nhắc đến về Yến Vương thực ra không phải lời đồn.

Mọi chuyện đều là sự thật.

Bởi vì ta đã từng tận mắt chứng kiến tất cả.

4

Mấy người thiếp kia quả thật là lễ vật các đại thần đưa đến để lấy lòng Yến Vương.

Nhưng đồng thời, họ cũng là tai mắt mà các đại thần cài vào.

Những gia nhân phạm sai lầm hoặc là gián điệp được đưa vào Yến Vương phủ quả thực đều đã tồn tại.

Chỉ có điều, tất cả bọn họ đều không ngoại lệ mà bị Yến Vương bí mật xử tử.

Người nam nhân này là một kẻ đã quen chém giết nơi chiến trường, trong mắt không dung nổi một hạt cát.

Nhưng kể từ khi ta và hắn quen biết thì những chuyện như vậy đã ít xảy ra hơn.

Hắn đang cố gắng kiềm chế bản thân.

Sau ngày Đỗ Ninh Xuyên đến tìm ta để dò hỏi, nàng càng thêm yên tâm mà táo bạo tiếp cận Yến Vương.

Nàng hoàn toàn quên mất rằng, Yến Vương từng chán ghét bản thân đến mức nào.

Quả là gan to bằng trời, nàng chẳng sợ gì về chuyện Yến Vương sẽ khôi phục trí nhớ cả.

Cũng đúng thôi.

Ngự y đều đã nói, chấn thương trên đầu Yến Vương không có thời gian ba hay năm năm thì e rằng khó mà khỏi hẳn.

Đến lúc đó, “gạo đã nấu thành cơm” nên tự nhiên chẳng còn gì phải sợ nữa.

Thật là ngây thơ.

Nàng không hề biết rằng, đừng nói cơm chín, đến cả bàn ăn Yến Vương cũng có thể lật tung.

Mỗi ngày, ta đều bảo Bạch Đào ra ngoài nghe ngóng tin tức của Đỗ Ninh Xuyên và xem chúng như một trò vui.

Đồng thời, ta cũng lặng lẽ chờ đợi một tin tức nào đó.

Cuối cùng, vào một ngày nọ, Bạch Đào nước mắt ngắn dài chạy vào phòng, nói:

“Tiểu thư, không hay rồi! Yến Vương điện hạ nói muốn hủy hôn ước với tỷ, chuyển sang định thân với đại tiểu thư!”

Ta thành thạo buông quả dưa đang ăn dở, dang tay ôm lấy tiểu a hoàn đang nhào tới, vỗ lưng nàng an ủi:

“Đừng hoảng, đây là chuyện tốt.”

Bạch Đào ngước khuôn mặt đầy khó hiểu nhìn ta, nức nở hỏi:

“…Tiểu thư, tỷ … không còn thích Yến Vương điện hạ nữa sao?”

“Chuyện đó để sau hẵng nói.”

Ta thuận miệng đáp:

“Dựa theo tính cách của Yến Vương, nếu hắn thực sự mất trí nhớ thì nhất định sẽ tò mò và muốn gặp vị hôn thê trước đây của mình.”

“Nhưng hắn lại không làm vậy, chứng tỏ chuyện mất trí chỉ là giả vờ.”

Bạch Đào vô cùng kinh ngạc.

Nàng không hiểu vì sao ta lại có thể chắc chắn đến thế, cũng chẳng biết tại sao đây lại là chuyện tốt.

Nhưng thấy sắc mặt ta bình thản thì nàng liền yên tâm lau nước mắt, sau đó hối hả rót trà, nhét điểm tâm vào miệng ta.

Cả Thượng Thư phủ giờ đây ngập tràn không khí hân hoan.

Hoàn toàn trái ngược với ngày Yến Vương phái người đến cầu thân với ta.

Chỉ bởi vì Đỗ Ninh Xuyên là đích nữ cao quý trong mắt mọi người, còn ta chẳng qua chỉ là một thứ nữ sớm mất mẹ, ngay cả phụ thân cũng không yêu thương.

Thậm chí, đệ đệ ruột của ta cũng đứng về phía bọn họ mà cùng nhau ăn mừng.

Đỗ Ninh Xuyên đối xử với ta lúc nào cũng lạnh nhạt, nhưng lại rất thân mật và quan tâm đến đệ đệ ta – người được coi là tiểu công tử duy nhất của Thượng Thư phủ.

Ta đứng sau hòn giả sơn nghe tiếng nàng cười hỏi đệ đệ ta:

“Ta cướp đi hôn sự của tỷ tỷ đệ, đệ có trách ta không?”

Còn đệ đệ ta – Đỗ Phong Minh thì không chút do dự đáp:

“Có gì đâu, hơn nữa tỷ là đích tỷ của ta, còn nàng chỉ là một kẻ từ quê lên, bùn đất còn chưa sạch, làm sao xứng với một mối hôn sự tốt thế này?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương