Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Như Quyên đứng đó, há hốc miệng nhìn chúng ta.
Sau đó, nàng thấy không ai để ý đến mình liền tự mình bò dậy, lén lút theo sau.
Vừa bước vào phòng ta, nàng liền giả vờ lau nước mắt, giọng đầy quan tâm:
“Nhị tỷ, tỷ không sao chứ?
“Tất cả đều là lỗi của muội, nếu muội phản ứng nhanh hơn thì roi ngựa kia nhất định muội sẽ nhận thay tỷ. Dẫu sao, tỷ từng đối xử tốt với muội như vậy…”
Ta đang sốt ruột kiểm tra vết thương của Bạch Đào nên cũng không buồn nhìn nàng, chỉ lạnh lùng nói:
“Ta phải xem vết thương của Bạch Đào, ngươi còn chưa đi, định đợi ta rót trà mời chắc?”
Lời ta khiến nàng giật mình, vội cắn môi chạy ra ngoài.
Ngày trước, ta đúng thật là mắt mù, nghĩ rằng nàng cùng cảnh ngộ với mình, lại thấy nàng nhỏ tuổi nên đã nhiều lần đứng ra che chở cho nàng trước mặt đích mẫu.
Kết quả thì sao?
Vì nàng mà ta càng bị phạt thêm, chịu nhiều nhục nhã hơn.
Còn nàng, để lấy lòng Đỗ Ninh Xuyên đã luôn ngấm ngầm ly gián mối quan hệ giữa ta và Đỗ Phong Minh.
Cuối cùng nàng cũng đạt được mục đích.
Giờ đây Đỗ Phong Minh và Đỗ Ninh Xuyên thật sự thân thiết như tỷ đệ ruột.
Còn nàng bị Đỗ Ninh Xuyên lợi dụng xong liền vứt bỏ, phải ôm mặt chạy về khóc lóc hối hận trước mặt ta.
Nhưng ta không dung thứ cho kẻ phản bội.
Ta chỉ cho người ta một cơ hội duy nhất.
Trong phòng than đã cháy đỏ, ta cẩn thận vén áo Bạch Đào lên xem.
May mắn là nha đầu này thường ngày mặc nhiều lớp áo dày, trông như quả bóng tròn.
Cây roi đánh đau nhưng không làm tổn thương nặng, chỉ để lại một vệt xanh tím đỏ thẫm trên tấm lưng trắng nõn.
Đây là nha đầu ngoan ta nuôi nấng bằng những thứ tốt nhất.
Ta còn chưa nỡ đánh nàng lấy một lần!
Bạch Đào thấy sắc mặt ta tệ liền nắm lấy tay ta an ủi:
“Tiểu thư, muội không đau đâu. Tỷ đừng giận nữa.”
Ta thở dài xoa đầu nàng.
Nàng từ nhỏ đã bị cha mẹ bán cho bọn buôn người, lưu lạc đến Thượng Thư phủ.
Ngày đầu tiên ta bước chân vào phủ, đích mẫu không hề tỏ thái độ thân thiện với ta.
Bà sai ma ma bên mình phân người hầu cho ta, chỉ có Bạch Đào dám đứng ra xin đi theo ta.
Nàng nói, ta giống hệt người tỷ tỷ duy nhất từng đối xử tốt với nàng.
Tỷ tỷ nàng đã sớm gả đi, sau đó khó sinh mà mất.
Nàng cảm thấy ta sẽ là một chủ tử tốt, vì thế đã lấy hết dũng khí để tự giành lấy cơ hội cho mình.
Ta không thể phụ nàng.
Đỗ Phong Minh là người mẫu thân nhờ ta chăm sóc, còn Bạch Đào là người ta tự tay lựa chọn.
Ta nghiêm túc nói với nàng:
“Từ nay về sau, khi không có người ngoài, ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ.”
“Từ giờ trên đời này, ta chỉ có muội muội, không có đệ đệ.”
Nàng ngẩn người nhìn ta, rất lâu sau, nước mắt nàng bỗng rơi xuống, run rẩy gọi:
“…Tỷ tỷ.”
Đêm đó, ta giữ nàng ngủ lại phòng ta.
Trong đêm đông tĩnh lặng, tuyết ngoài cửa sổ rơi lả tả.
Tuyết càng lúc càng dày, trong phòng lò than cháy đỏ, chân chúng ta mỗi người ôm một chiếc lò sưởi, tựa vào nhau sưởi ấm giữa ngày đông.
Chúng ta trò chuyện đủ thứ, đến khi sắp chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên cửa sổ bật mở, vài bông tuyết bay vào phòng, theo đó là bóng dáng cao lớn, đen sì của một người đàn ông.
Bạch Đào bật dậy chắn trước mặt ta, suýt chút nữa hét lên.
Ta vội đưa tay bịt miệng nàng, nhìn bóng người kia hai giây, rồi ta vừa bực bội vừa bất đắc dĩ nói:
“Đừng kêu, là Yến Vương.”
9
Bạch Đào sợ đến ngây người.
Dù gì nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương.
Ta dùng chăn quấn chặt nàng lại, rồi khó chịu quay sang tên đàn ông vừa xông vào, nói:
“Yến Vương điện hạ nửa đêm xông vào khuê phòng của một cô nương quả là giữ lễ quá nhỉ. Mau đi ra ngoài!”
Yến Vương – Lý Quân Cửu cười lạnh một tiếng, giọng nói trong trẻo như ngọc chạm khắc trên đá, lạnh lẽo mà đầy áp lực:
“Nàng là người đầu tiên dám đuổi bản vương ra ngoài.”
Thế nhưng hắn vẫn quay người tránh mặt.
Ta nhanh chóng giúp Bạch Đào mặc lại y phục rồi bảo nàng ra ngoài trước.
Bạch Đào có chút lo lắng nên chần chừ bước đi từng chút một, còn liên tục ngoái đầu lại nhìn ta.
Lý Quân Cửu không kiên nhẫn, khẽ tặc lưỡi.
Tiết vệ uý vốn đợi sẵn ngoài cửa liền bước vào, hắn khẽ nắm lấy góc tay áo của Bạch Đào rồi nhẹ nhàng kéo nàng đi, sau đó cúi đầu, không nói gì mà đóng cửa lại.
Ta ngồi trên giường thắp sáng ngọn đèn dầu. Chưa kịp xoay người thì hơi nóng sau lưng đã áp sát đến.
Hắn đã cởi bỏ áo khoác hứng đầy gió tuyết, cũng xem như còn có chút lương tâm.
Lý Quân Cửu vòng tay ôm chặt lấy ta từ phía sau.
Ta đẩy bàn tay lớn của hắn xuống, bình tĩnh nói:
“Ngài tặng Đỗ Ninh Xuyên một hộp điểm tâm.”
Hắn thoáng sững sờ sau đó bất ngờ bật cười trầm thấp, tiếng cười như rung chuyển cả lồng ngực.
Hắn nâng cằm ta lên, ép ta nhìn vào đôi mắt sắc bén mà ngập tràn ý cười của hắn.
Lý Quân Cửu chạm mũi mình vào mũi ta, giọng thấp đến khàn khàn:
“Đó là phần ta ăn thừa. Thứ ta ăn thừa thì thường dùng để cho chó.”
Ta vẫn không cười, ánh mắt không chút gợn sóng mà nhìn hắn.
Hắn cũng không vội, từ từ lấy ra từ trong tay áo một chiếc hộp nhỏ và nhét vào tay ta:
“Dạ minh châu. Loại này phẩm chất tuyệt đối hiếm có.”
Ta lập tức nhận lấy rồi nhét ngay xuống dưới gối, sau đó nở nụ cười duyên, hai tay vòng qua cổ hắn:
“Yến Vương điện hạ quả là rộng rãi, không chỉ giữ lễ mà còn vô cùng hào phóng.”
Lý Quân Cửu nhếch môi, hắn khẽ nghiến răng rồi đột nhiên cúi xuống cắn nhẹ vào má ta:
“Đồ ham tiền, rốt cuộc nàng yêu ta hay yêu tiền của ta?”
“Không thể yêu cả hai sao?”
“Chỉ được chọn một.”
Ta im lặng.
Sắc mặt Lý Quân Cửu lập tức thay đổi, hắn nghiến răng gọi thẳng tên ta:
“Đỗ Chiêu Chiêu!”
Ta vội hôn một cái lên gương mặt góc cạnh của hắn, dịu dàng dỗ dành:
“Ta đùa thôi mà. Điện hạ giả vờ mất trí nhớ, rốt cuộc là chuẩn bị hành động rồi sao?”
Nhắc đến chuyện chính thì hắn mới nghiêm túc hơn một chút.
Đỗ Quân Cửu cúi đầu hôn lên trán ta, đáp:
“Đúng vậy. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, ta chỉ mới nghĩ ra kế này khi bị ám sát trên đường hồi kinh nên chưa kịp nói với nàng.”
Hắn cười lạnh, nói tiếp:
“Hoàng đế đã ra tay với ta, nếu ta không đáp lại một món quà lớn chẳng phải là thất lễ sao?”
Cuộc đấu giữa Lý Quân Cửu và hoàng đế đã kéo dài suốt nhiều năm.
Một người là hoàng đệ của tiên đế, một người là trưởng tử của tiên đế.
Trưởng tử năng lực không nổi bật nhưng thủ đoạn lại hiểm độc vô cùng.
Hắn từng bước hãm hại những hoàng tử có triển vọng kế vị nhất, sau đó lợi dụng lúc Lý Quân Cửu đang trấn thủ biên cương, bất ngờ tuyên bố lên ngôi.
Tiên đế đột ngột băng hà, nguyên nhân thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Nhưng thế cục đã định, để giữ sự ổn định cho quốc gia và dân chúng, ngay cả Lý Quân Cửu vừa vội vàng quay về cũng đành chấp nhận thực tại.
Nếu hoàng đế chỉ an phận làm một vị vua chăm lo cho dân thì mọi chuyện có lẽ đã khác.
Nhưng hắn vừa bất tài, lại thích nghe lời gièm pha, dẫn đến việc liên tục đưa ra những mệnh lệnh sai lầm khiến dân chúng lầm than, oán thán khắp nơi.
Giờ đây, Lý Quân Cửu đã loại bỏ vị đại gian thần cuối cùng bên cạnh hoàng đế.
Hoàng đế chó cùng dứt giậu mới cử người ám sát Lý Quân Cửu trên đường hồi kinh.