Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng Lục Nghiên Tu khi đi lại trong làng lại nghe được vài lời đàm tiếu.
Hôm ta đi bán tàu hủ về thì thấy hắn đứng ở ngoài sân chẻ củi.
Ta bất ngờ đến mức vội đặt gánh hàng xuống, chạy nhanh đến bên hắn.
“Thân thể ngươi chưa khỏe hẳn, sao lại làm việc nặng nhọc thế này?”
Chân mày hắn mang theo một chút lạnh lẽo.
“Ta ăn không ngồi rồi ở đây mãi, e là sẽ bị người ta ghét bỏ.”
Ta nhìn dáng vẻ của hắn giống y hệt Gấm Hoa hôm trước bị người ta chê rằng “chẳng xinh bằng Giang Mãn ngốc nghếch ở nhà bên”.
Ta biết, Lục Nghiên Tu đang tức giận.
Ta rụt rè liếc nhìn hắn, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:
“Hay là… chúng ta thành thân đi.”
“Lúc đó, của ta sẽ là của ngươi, của ngươi vẫn là của ngươi. Như vậy sẽ không ai dám nói ngươi ăn không ngồi rồi nữa.”
5
Chuyện thành thân, ta cũng là nghe bà Vương nhắc đến.
Bà nói rằng nếu ta không mau chóng đuổi Lục Nghiên Tu đi thì sau này sẽ chẳng còn ai muốn lấy ta.
Nhưng ta không nỡ đuổi Lục Nghiên Tu.
Huống hồ, hắn cô độc một thân một mình, không người thân thích.
Dẫu ta cũng chẳng hơn gì nhưng ít ra ta còn có một căn nhà tranh.
Lục Nghiên Tu ngoài ở cạnh ta ra thì chẳng còn chốn nào để đi.
Lục Nghiên Tu nhìn ta với vẻ mặt kỳ quái, sắc mặt hắn dần đỏ lên, ngón tay thon dài chỉ vào ta, môi mấp máy cả buổi mà chẳng thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh.
“Nàng thân là nữ tử sao lại không biết xấu hổ như thế! Chuyện thành thân làm sao có thể tự mình đề xuất? Huống chi, ai muốn thành thân với một người như nàng chứ!”
Người như ta thì làm sao?
Ta cúi đầu, tự nhìn bản thân mình từ trên xuống dưới.
Ta muốn hỏi lại hắn, nhưng thấy dáng vẻ hắn không muốn nói chuyện với ta nữa nên đành thôi.
Lục Nghiên Tu không muốn ta gả cho hắn, trong lòng ta thoáng chút thất vọng.
Nhà tranh rất nhỏ, chỉ có một gian phòng, Lục Nghiên Tu tự dựng thêm một chiếc giường ván đối diện giường của ta.
Mỗi đêm, ta thấy hắn lấy chiếc khăn tay thêu chữ ra rồi ngẩn người nhìn nó.
Ta nghĩ, người hắn thích chắc hẳn là cô nương đã tặng hắn chiếc khăn ấy.
Để tránh người khác bàn tán, Lục Nghiên Tu chủ động giúp ta làm vài việc lặt vặt.
Nhưng bà Vương khi nhìn thấy hắn vẫn luôn giữ vẻ mặt khó chịu, không vừa mắt.
Trong làng có một người tên là Vương Liệp Hộ đã làm góa vợ bảy tám năm.
Ông ta một bát tàu hủ của ta liền lớn tiếng muốn rước ta về làm vợ.
Chiều tối ta về nhà, thấy Vương Liệp Hộ mang theo thú săn được, ta đang cùng Lục Nghiên Tu ngồi uống nước trước bàn.
Vương Liệp Hộ mặt mày rạng rỡ, còn Lục Nghiên Tu thì trưng ra bộ mặt đen thui, không rõ đang nghĩ gì.
Sau khi tiễn Vương Liệp Hộ ra về, Lục Nghiên Tu như một hồn ma lặng lẽ xuất hiện sau lưng ta.
“Ông ta lớn tuổi như vậy, có thể làm phụ thân của nàng rồi đấy!”
Ta giật mình vỗ ngực, rụt rè nói:
“Nhưng ông ấy vẫn còn trẻ hơn phụ thân ta hai tuổi.”
Hắn cười lạnh thành tiếng.
“Nàng đúng là nghĩ thoáng. Sao, muốn lấy chồng à?”
Ta nhìn sang con gà rừng và thỏ rừng mà Vương Liệp Hộ mang đến, trong mắt lập tức lóe lên tia vui mừng.
Lục Nghiên Tu thích ăn thịt, nhưng ta không có đủ tiền để mua thịt cho hắn ăn mỗi ngày.
Nếu ta gả cho Vương Liệp Hộ thì hắn sẽ được ăn thịt mỗi ngày!
“Nhà Vương Liệp Hộ có nhiều thịt, ta có thể …”
“Chỉ vì vài miếng thịt mà nàng định gả cho một người đáng tuổi làm phụ thân nàng sao! Giang Mãn, nàng đúng là đói khát đến mức không chọn nổi thức ăn bỏ vào bụng!”
Lục Nghiên Tu xoay người bước đi, một luồng gió mạnh phất vạt áo lên làm gương mặt ta đau rát.
6
Ta cúi đầu.
Hắn lại giận rồi.
Hình như ta luôn khiến hắn nổi giận.
Lục Nghiên Tu không thèm để ý đến ta, cũng không ăn cơm ta nấu.
Ta sợ hắn đói, bèn dè dặt bước tới gần, cẩn thận cất lời:
“Ta học được cách hầm gà từ bà Vương. Lục Nghiên Tu, ngươi thử xem có ngon không?”
“…”
“Bà Vương còn khen ta làm rất ngon, bà cười vui lắm! Nhưng khi nghe ta nói là học để nấu cho ngươi ăn thì mặt bà lại xị xuống.”
“…”
“Lục Nghiên Tu, ta không thích Vương Liệp Hộ. Chỉ là nhà ông ấy ngày nào cũng có thịt ăn. Nếu ta gả qua đó, mỗi ngày đều có thịt cho ngươi ăn, chẳng phải rất tốt sao?”
Hắn bỗng ngồi thẳng dậy, động tác bất ngờ ấy làm ta khựng lại.
Biểu cảm trên gương mặt hắn có phần kỳ lạ.
Ngón tay đặt trên tấm chăn khẽ co lại, đôi môi mím chặt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Thương thế của ta đã lành hẳn rồi. Ngày mai ta sẽ lên núi săn bắn, nàng không cần gả cho hắn cũng có thể ăn thịt.”
Nói xong, hắn nhanh chóng nằm xuống, quay lưng về phía ta.
Ta ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng không rõ là vì sắp được ăn thịt mà vui hay vì lời nói của hắn làm tim ta rộn ràng.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Lục Nghiên Tu đã biến mất.
Mãi đến chiều tối hắn mới trở về.
Hắn trở lại với hai bàn tay trắng, chân mày cau chặt như đang ôm một bầu tâm sự.
Ta vừa định mở miệng hỏi thì hắn đã hạ giọng quát:
“Giang Mãn, nàng có thể đừng bám riết lấy ta cả ngày được không? Ân cứu mạng của nàng, sau này ta sẽ trả!”
Ta vội vàng xua tay:
“Ta không cần ngươi trả.”
Hắn cười nhạt, ánh mắt kỳ lạ nhìn ta:
“Vậy nàng muốn gì? Muốn ta thành thân cùng nàng sao?”
Lục Nghiên Tu khẽ thở dài, lắc đầu:
“A Mãn, nàng biết mà, điều đó là không thể. Ta không thích nàng.”
Đây là lần đầu tiên Lục Nghiên Tu gọi ta là “A Mãn”, cũng là lần đầu tiên hắn trực tiếp nói rằng hắn không thích ta.
Dường như phải mất một khoảng thời gian rất lâu sau đó, ta mới cúi đầu, chậm rãi gật nhẹ.
Nhưng người đối diện với ta – Lục Nghiên Tu đã xoay lưng đi ngủ từ bao giờ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, ta mới biết Lục Nghiên Tu đã khôi phục trí nhớ.
Hắn là chiến thần trên chín tầng trời, không phải là kẻ phế vật như lời bà Vương từng nói.
Nhưng dù hắn là ai cũng không thể nào trở thành người thân của ta, Giang Mãn.
Lục Nghiên Tu chuẩn bị rời đi, ta hỏi hắn:
“Ngươi sẽ quay lại chứ?”
Đôi mắt sáng rực của hắn cúi nhìn ta rất lâu.
Rồi hắn vung tay áo làm hiện ra một đống giao châu.
“Đếm đủ xem có bao nhiêu hạt, đếm đúng rồi, ta sẽ quay lại.”
Sau khi hắn đi, ta nhìn những hạt giao châu thật lâu.
Ta biết, Lục Nghiên Tu sẽ không quay lại nữa.
Hắn biết rõ ta không giỏi đếm, đi bán một bát tàu hủ còn bị người ta gạt mất tiền.
Vậy mà hắn vẫn cố tình để lại cho ta một bài toán khó nhất đời.
7
Thẩm Thính Lan nắm tay ta và đưa về nhà.
“A Mãn, đây là bộ y phục ta mua cho nàng sáng nay ở chợ. Mau thay thử xem có vừa không.”
Ta vui mừng lật đi lật lại bộ váy, ngắm nhìn từng đường may.
Chiếc váy cũ vừa thay ra, chàng tiện tay nhặt nó lên định mang đi giặt.
Ta nhìn bóng lưng chàng bước ra ngoài, bỗng sững người.
Năm thứ hai sau khi Lục Nghiên Tu rời đi, làng ta hứng chịu một trận cuồng phong kèm mưa lớn.
Căn nhà tranh vốn đã cũ nát nên cơn gió mạnh liền thổi bay mất mái nhà.
Ta chạy theo mái nhà đang bay, Thẩm Thính Lan lại đuổi theo ta.