Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Hắn lạnh lùng cắt lời: “Trẫm vốn chỉ định dọa ngươi. Giờ ta đổi ý rồi.”

“Trẫm muốn ngươi làm thái giám hầu hạ.”

Gì cơ? Dọa ta ư?!

Sáng sớm hôm sau, ta bị Hoàng đế tuyên bố là đại sư có thể bói ra quốc vận, đường hoàng trở thành tiểu thái giám bên cạnh hắn.

Đúng thế, ta thành một thái giám, còn bị ép nhận nhiệm vụ cùng Chẩm Kỳ Văn truy bắt thích khách.

Vài ngày trước, hắn bị tấn công ở Ngự Hoa Viên, may mắn đại nạn không sao.

Lệnh truy nã tung ra mà chẳng thấy tung tích kẻ hành thích, thế là Chẩm Kỳ Văn, vị Hoàng đế ưa làm theo ý mình, đích thân ra tay.

Hắn chỉ dắt mình ta theo, bảo “tránh kinh động kẻ địch.”

Ta giả làm tiểu đồng của hắn, vừa cảnh giác nhìn quanh vừa bám sát sau lưng.

“Công tử, cứ đi mãi thế này có tìm ra manh mối không?”

Chẩm Kỳ Văn liếc ta: “Trẫm… à, bổn công tử hiếm khi được ra ngoài, phải chơi đã rồi tính.”

Ta: “…”

Người ăn mày ven đường trông thấy bọn ta ăn mặc sang trọng, bèn giơ bát vỡ đến trước mặt.

Gã không thấy ta cũng đi làm thuê sao?

Ta đẩy cái bát lại, chậm rãi bảo: “Ta không lấy tiền của ngươi đâu, tiền của ngươi cũng chẳng dễ gì có được.”

Gã ăn mày lườm ta, chuyển ánh nhìn sang Chẩm Kỳ Văn.

Chẩm Kỳ Văn phe phẩy quạt, sải chân mấy bước rời đi.

Ta vội chạy theo, sau lưng còn vọng tiếng cười khẩy của kẻ ăn mày: “Đồ nghèo kiết.”

Câu ấy ta nghe quen rồi, nhưng Chẩm Kỳ Văn – một Hoàng đế – thì chưa hề.

Hắn dừng bước, quay lại.

“Ngươi vừa nói gì?”

Người ăn mày dửng dưng, chẳng bận tâm rằng bọn ta có tiền bạc gì không, cũng chẳng sợ đắc tội.

“Ta nói các ngươi là đồ nghèo.”

Mắt Chẩm Kỳ Văn nheo lại, ta thấy được sự khó chịu của hắn, nhanh tay kéo hắn đi: “Nhịn đi.”

Gã kia tiếp tục nói: “Nghèo như vị hoàng đế bây giờ. Nghèo đến mức chẳng cưới nổi phi tần.”

Chẩm Kỳ Văn bật cười giận dữ, thoát khỏi tay cánh tay ngăn cản của ta, ngay lúc đó gã ăn mày lại bảo: “Còn học đòi mua tiểu đồng.”

“Tiểu đồng của ngươi còn bốc mùi nghèo hơn ta.”

Cả đời ta ghét nhất ai nói ta nghèo kiết.

Chưa đến tuổi cập kê đã phải nai lưng đi làm trả nợ cho phụ thân quá cố, muốn kiếm mấy đồng còn bán rẻ cả lương tâm.

Cơn giận bùng lên, ta xắn tay áo xông đến: “Ngươi đừng cản ta, để ta xử hắn.”

Chẩm Kỳ Văn phì cười, rồi kéo ta lôi vào một góc khuất.

Sau đó hắn phất tay, mấy ám vệ chợt xuất hiện trước mặt ta.

“Giải quyết gã đó.”

Suy nghĩ tỉnh táo trở lại, ta nhìn chằm chằm Chẩm Kỳ Văn.

Hắn cười lạnh: “Kẻ dám chỉ trích quốc gia của trẫm, ăn tát, kẻ dám mắng trẫm giữa chốn phố phường, lọt vào tai trẫm, lên pháp trường.”

Hôn quân, đúng là hôn quân!

“Đừng mà, ngài là đấng cửu ngũ chí tôn, đâu phải Ngô A Thái lúc trước… lúc trước…”

Hắn: “Ngươi thực tin vậy sao? Ngươi xem gã có dáng vẻ ăn mày thật không?”

Ta lưỡng lự, vì thấy trên bàn tay gã kia có lớp chai sần ở hổ khẩu, hệt dấu vết nhiều năm luyện đao thương.

“Chẳng lẽ ngươi thật tin ta ra ngoài chỉ để bắt thích khách? Ta đã sớm biết kẻ đứng sau là ai.”

“Lần này trẫm câu cá lớn.”

Ánh mắt hắn đột nhiên dừng trên gương mặt ta, lông mày giật giật: “Cũng không chừng ta sẽ vén được mấy chuyện nghi ngờ năm xưa.”

Có vẻ tâm trạng hắn đang tốt, còn giơ tay búng trán ta một cái.

Hành động này gợi ta nhớ lại ký ức 3 năm trước, ta ngơ ngẩn, để mặc hắn dắt đi đến một khách điếm.

Chẳng mấy chốc, ám vệ trở lại bẩm báo.

Hóa ra gã ăn mày là một tên đạo tặc, mấy ngày trước lẻn lên một ngọn núi, câu kết với bọn sơn tặc, sau đó trộm hết tiền bạc rồi trốn xuống gần kinh thành giả làm ăn mày.

Nghe chữ “tiền bạc”, hai mắt Chẩm Kỳ Văn sáng rực.

Ta nghi ngờ lời gã nói về chuyện hắn nghèo kiết đúng là có cơ sở.

Hắn muốn chiếm hết số của cải đó, còn việc điều tra sự việc 3 năm trước phải hoãn lại.

Theo lời khai của gã, chúng ta đến chân một ngọn núi, nơi cất giấu tiền.

Chẩm Kỳ Văn liếc ta, ra chiều ngượng ngùng, “Ta thật không phải vì tiền…”

Vừa dứt lời, trong bụi rậm xông ra mấy đại hán.

5

Thay vì câu cửa miệng “Đường này do bọn ta mở, cây này bọn ta trồng, muốn qua thì nộp tiền.” Bọn chúng lại hô hào câu đang thịnh hành: “Chúng ta là con của ngươi, sơn tặc đang ở trong tay chúng ta.”

Ấy, câu này có gì đó sai sai?

Bầu không khí có chút im lặng, đám sơn tặc nhìn nhau, rồi bỏ chạy.

Chẩm Kỳ Văn day trán, hạ lệnh: “Bắt lấy.”

Ta ló đầu khỏi lưng hắn: “Sao ta thấy bọn chúng ngu ngơ quen quen?”

“Chẳng phải bọn bỏ tiền treo thưởng để tìm ngươi 3 năm trước sao?”

Đúng, năm xưa, sau khi ta bán Chẩm Kỳ Văn vào kỹ viện, hôm sau ta thấy một tấm bố cáo truy nã người trong tranh chính là hắn.

Thế là ta quay đầu, đi chuộc Chẩm Kỳ Văn ra.

May mà ta đến kịp lúc.

Khi ấy hắn bị đưa vào phòng khách, ta xô bà chủ ra rồi xông vào, vừa hay thấy cảnh tượng:

Chẩm Kỳ Văn cau chặt lông mày, khóe mắt đỏ, mấy lọn tóc rũ bên má.

Y phục xộc xệch, để lộ bờ ngực trắng nõn bên trong.

Suýt nữa ta không kìm được định “lượm” hắn về.

Cũng may mùi tiền kéo ta tỉnh.

Giữa ánh nhìn cảm kích như muốn khóc của hắn, ta dùng hắn đổi một thỏi vàng.

Tưởng đâu giá trị lợi dụng của hắn đến thế là xong.

Ai ngờ tối hôm sau, ở một nơi khác, ta lại phát hiện hắn thân mang trọng thương nằm trước cổng.

“Trùng hợp nhỉ.”

Hắn tuyệt vọng, thều thào: “Nhà ngươi chẳng phải ở phía bắc sao?”

“Ta mua thêm một căn nhà phía nam để tiện việc kiếm tiền.”

Hắn run rẩy chỉ ta, lại chỉ mình, rốt cuộc bất lực lịm đi.

Lần này ta không nỡ, mềm lòng giữ hắn lại.

Ngày ngày tận tâm chăm sóc, đến lúc hắn có thể xuống giường đi lại.

“Ngươi tên gì?”

Hay lắm, ngươi không đáp, chắc vì hận ta bán ngươi tận hai lần.

“Được, ta gọi ngươi là A Thái vậy.”

Sau đó, chủ nợ của phụ thân ta lại đến đòi tiền.

Ta chẳng đành lòng bán hắn thêm lần nữa.

Nhưng đám chủ nợ cầm đao đuổi chém ta.

Ta đành dắt Chẩm Kỳ Văn đang thương tích chồng chất chạy trốn.

Vất vả lắm vết thương vừa kéo da non lại toạc ra.

Sắc mặt hắn tái nhợt, nằm trong lòng ta, trán rịn mồ hôi.

“Ta biết ngươi cảm kích ta, đừng lo, ta không bỏ ngươi lại đâu.”

Nhìn hắn thế ta xót xa, nhẹ giọng trấn an.

Thấy chủ nợ sắp đuổi kịp, ta xốc hắn dậy chuẩn bị chạy tiếp.

Hắn ho khan vài tiếng, dốc hết sức níu lấy ta: “Ta cầu xin ngươi, đừng giày vò ta nữa.”

6

“Xem như ta van ngươi, giao ta cho chúng đi.”

Ta sững sờ, lần đầu nghe một đòi hỏi phi lý như vậy.

Chẳng phải hắn liều mạng trốn ra ngoài để sống hay sao?

Ta hết lòng cứu hắn, thế mà hắn không vui à?

“Thà rơi vào tay bọn sơn tặc, còn được yên thân hơn.”

Nhờ câu ấy, ta chợt hiểu nguyên do.

Chả trách lần trước ta bán hắn cho sơn tặc, hôm sau gặp lại, vết thương trên người hắn đã đỡ quá nửa.

Trái lại theo ta, hết lần này đến lần khác thương thế chồng chất.

Tùy chỉnh
Danh sách chương