Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ta khẽ cười, không muốn làm khó nàng.

“Được rồi, đem tới đây.”

Sau khi uống xong, ta ngồi đờ đẫn bên khung cửa, bỗng thấy bấp bênh về tương lai.

Chính ta dây dưa chẳng dứt với Chẩm Kỳ Văn, cũng chính ta muốn trốn khỏi hắn.

Thái giám bên ngoài thấy ta thất thần, tiếp tục lải nhải đôi lời.

“Kiếp nhân sinh ngắn ngủi, chỉ như một kiếp phù du.”

Ta ngắt lời: “Đừng trích thơ nữa, ta chẳng hiểu đâu.”

“Hay cô nương cứ thuận theo bệ hạ đi.”

“Từ ba năm trước trở lại cung, rất ít khi thấy bệ hạ mỉm cười.”

Hắn lải nhải huyên thuyên, ta thì bị tiếng ồn bên ngoài cuốn hút.

“Trong cung xảy ra chuyện vui gì sao?”

Thấy ta tò mò, hắn buột miệng: “Bệ hạ sắp nạp phi.”

Dứt câu, hắn im, ta cũng im.

Qua một lúc yên lặng, ta khẽ vỗ vai hắn: “Không sao, ta coi như chẳng biết.”

Hắn đã khôn ra, hành lễ xong lùi về cạnh cửa.

Ta đẩy cánh cửa, gió mát ùa vào quét đi mệt mỏi.

Đành vậy, dù sao giữa ta và Chẩm Kỳ Văn cũng từng nếm trải “thanh mai trúc mã”, ta cứ ngoan ngoãn, nửa đời sau chưa chắc phải vào lãnh cung.

Nghĩ đến cảnh được vô tư ăn ngon mặc đẹp, tiếng chim trên cành cũng trở nên êm tai hơn.

À đúng, còn tên trại chủ, thù này không trả sao xứng.

Ta gọi thái giám, bảo muốn đi gặp một người cũ.

Mặt hắn hiện vẻ khó xử, ta khẽ phủi bụi trên móng tay: “Bệ hạ sắp nạp phi, ta không muốn sống nữa.”

13

Thái giám rơi lệ, đành dẫn đường: “Chỉ lần này thôi, cô nương.”

Ta theo sau hắn đến nhà lao, vừa liếc đã thấy trại chủ bị trói kín mít.

Ta tới đây với mục đích đơn giản, chính là giễu cợt y.

“Sao ngươi ra nông nỗi này, cái miệng chẳng biết tích đức à.”

Quần áo y rách tơi tả vì bị roi quất, vết máu khô dính khắp mình.

Y nhọc nhằn nhìn ta: “Nực cười.”

“Ta nực cười hay không chưa biết, nhưng ta giữ được mạng.”

Ta làm mặt quỷ, ai bảo y không cho ta ăn, còn định buộc ta vào xe ngựa kéo lê.

Nếu ta không nhanh trí, dùng chút đạo hạnh mèo cào tránh vài lượt quân truy đuổi, dám chắc giờ ta hóa thây lạnh rồi.

Y tức đến nỗi mắt đỏ ngầu, chợt thấy gì đó, sắc mặt chùng xuống.

Rồi ngoác miệng cười xấu xa: “Sao, chả lẽ Chẩm Kỳ Văn không thỏa mãn nổi ngươi, ngươi đến tìm ta hả?”

“Đúng, mà tiếc thay, nhìn ngươi thế kia còn làm ăn gì được nữa.”

Ta chẳng nhượng bộ, đấu võ mồm thôi mà, ai mà không biết.

“Thật sao?”

Từ phía sau giọng nói trầm thấp vang lên, thấy vẻ đắc ý trên mặt trại chủ, ta lập tức hiểu mình tiêu đời rồi.

Bị gài bẫy rồi.

Trước mắt quay cuồng, ta bị hắn vác lên vai trở lại cung.

Suốt dọc đường ta nín thinh, sợ bộ dạng hung dữ của hắn khi đè lên người.

“Loan Chỉ.” Chẩm Kỳ Văn đứng bên cạnh, cúi xuống nhìn ta.

Trong lòng vốn trách hắn, nay bỗng tiêu tan không dấu vết.

“Tại sao nàng không thể đến gần ta?”

Ánh mắt hắn như muốn xuyên thấu vào sâu trong ta, hốc mắt đỏ hoe.

Giờ trông hắn yêu ta đến tận xương tủy, cảnh tượng thật vừa đáng thương vừa buồn cười.

Thật giả dối, sáng sớm còn bắt ta uống thuốc tránh thai, chưa bao lâu lại tới thổ lộ yêu thương.

Ngoài kia rộn ràng tiếng huyên náo, nhắc ta rằng nam nhân trước mắt sắp là phu quân kẻ khác.

Hắn ép ta thành chim hoàng yến trong lồng, ép ta chung chồng với người ta.

Mai sau, để giành chút ân huệ ít ỏi của hắn, ta đành trở thành kẻ ti tiện.

Làm sao ta có thể yêu một chuyện như vậy.

Lớp vỏ cứng rắn và sự bình tĩnh giả vờ vỡ tan.

Ta quay mặt, không muốn đáp, bất chợt cảm giác ẩm ướt truyền đến từ tay.

14

Nhìn giọt lệ long lanh rơi, ta ngỡ ngàng đối diện đôi mắt hắn – tràn ngập hình bóng của ta.

“Nàng muốn ta làm sao, mới chịu ngang nhiên ở bên ta?”

“Những ngày vắng bóng nàng, ta đàn đi đàn lại khúc nhạc nhớ thương nàng.”

Hắn tựa con thú nhỏ bị thương, liếm láp vết thương mà mong ta thương xót.

Lòng ta đã mềm nhũn, đưa tay lau lệ bên khóe mắt hắn: “Chẩm Kỳ Văn, chàng yêu ta, sao còn tổn thương ta?”

Hắn siết chặt bàn tay ta định rụt về, ép nó áp lên má mình.

“Từ lúc chào đời, ta vẫn hờ hững bàng quan, chỉ có nàng làm loạn tim ta.”

“Sao ta nỡ làm nàng đau.”

Đến giờ, hắn vẫn dám lừa ta ư.

Khóe môi ta khẽ nhếch nụ cười lạnh nhạt: “Chàng sắp lấy người khác, còn cho ta uống bát thuốc kia, chẳng lẽ chàng dám chối?”

Ta vừa dứt, mắt hắn trầm xuống, chồm sang.

Hôm sau, ta ôm eo rã rời, nghẹn họng không nói nên lời.

Thì ra tất cả chỉ là vở kịch do mình ta tự diễn.

Bát thuốc hôm qua chẳng qua do Chẩm Kỳ Văn thấy ta yếu ớt, bị đánh hai cái đã ngất, nên bảo Thái y viện sắc bổ dược.

Còn chuyện “nạp phi”, thật ra là cưới vợ.

Nhân vật chính là ta, hắn bảo dù phải dùng dây trói, cũng muốn ta làm Hoàng hậu.

Ta định ngồi dậy, lại bị hắn đè xuống.

“Đã hiểu rõ chưa?”

“Rồi.” Ta cười nịnh: “Mau đi lâm triều thôi.”

Hắn uể oải trở mình: “Không đi.”

“Nhưng bọn sơn tặc chưa xử lý xong mà?”

Hắn vén lọn tóc rối của ta: “Chẳng phải nàng luôn cho rằng ta muốn đông thê tây thiếp ư?”

“Đợi ngày mai, ta sẽ cho nàng thấy tâm ý của ta.”

Về sau ta mới hiểu, sự quả quyết của Chẩm Kỳ Văn đến từ đâu.

Hòng cho ta cảm giác an toàn, hắn đã bày một ván cờ.

15

Ba năm trước, tên thích khách là do Nhị đệ hắn– kẻ hắn tin tưởng nhất – phái đến.

Hắn may thoát được, lại bị ta bán vào kỹ viện.

Sơn tặc cấu kết trọng thần, nhận lệnh từ Nhị đệ hắn, mới treo thưởng hắn, và gom được nhiều châu báu trong ba năm.

Chẩm Kỳ Văn tìm mãi chẳng nắm được chứng cứ bọn sơn tặc và trọng thần thông đồng.

Trong lúc đó, giữa ta – kẻ bán hắn đi đi lại lại – và hắn nảy sinh tình cảm, hắn định đánh cược tất cả, đưa ta hồi cung.

Ai dè đến sát ngày ta chạy, mà hắn vừa đăng cơ, căn cơ triều đình chưa vững, không dám liều lĩnh.

Hắn tức đến nghiến răng, đành phái người lùng bắt ta suốt ba năm.

Sau này vì quốc khố trống rỗng, hắn nhắm đến núi cướp kia.

Bắt tên đầu lĩnh, ép y khai ra trọng thần.

Sau buổi triều, trời lất phất mưa.

Ta che ô đợi hắn bên ngã rẽ, như ngày xưa.

Nghe đâu biện pháp mạnh mẽ chớp nhoáng của hắn khiến văn võ bá quan hoảng hồn, chẳng ai dám phản đối hôn sự.

Không ai dám chuốc họa vào thân.

Khi hắn tuyên bố bỏ trống lục cung, một vị gián quan đứng ra,

“Nếu bệ hạ cố chấp, vi thần nguyện liều chết can gián.”

Sắc mặt Chẩm Kỳ Văn không đổi: “Con dân trẫm nơi nước sôi lửa bỏng, chẳng thấy ngươi gián lấy một câu.”

“Vì việc nhà của trẫm, ngươi lại đòi chết, thật ngu trung.”

Nói xong, hắn bày vẻ chẳng quan tâm: “Ngươi muốn chết cứ chết, trẫm nhìn đây.”

Cả triều lặng ngắt.

Chẩm Kỳ Văn nổi trận lôi đình, việc cứ thế chốt lại.

Đó là những gì thiên hạ đồn đại.

Nhìn người đàn ông đùa cợt nắm lấy tay ta đây, ta không tin nổi.

“Tên trại chủ ấy, rốt cuộc chàng xử thế nào?”

Chẩm Kỳ Văn nhe răng cười: “Ta giết hết rồi.”

“Giờ triều cục ổn định, mau sinh cho ta một đứa con, để nó kế thừa gia nghiệp.”

“Rồi chúng ta có thể ngao du sơn thủy.”

Ta bật cười, xem ra hắn muốn làm một “ông chủ” rảnh rang.

Thấy ta cười tươi như hoa, hắn thoáng bực, bèn nâng mặt ta ngay trước đám cung nữ, in lên đó một nụ hôn thật sâu.

Tiếng mưa dội xuống át hết ồn ào, trời đất chỉ còn lại hai ta.

Hắn kề sát bên tai thì thầm: “Nguyện làm uyên ương không rời, nguyện cùng nhau đầu bạc răng long.”

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương