Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt y tối sầm lại, tay dùng sức lôi ta lên ngựa, ép ta ngồi trong vòng tay rắn chắc của mình.
“Muốn cự còn nghênh? Được lắm, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta.”
Cho ngươi chút mặt mũi thì ngươi lại kiêu ngạo, ép cưới ta, e là ngươi khó giữ nổi mạng.
Ta xoay tay đánh một phát, gương mặt tuấn tú của y lập tức hóa màu gan heo.
Nhân lúc y ôm hạ bộ rên rỉ, ta nhảy xuống ngựa tháo chạy.
Biến cố xảy ra chớp nhoáng, đám thủ hạ phía sau y còn chưa kịp phản ứng.
Cứ ngỡ phen này ta sắp thoát êm, nào ngờ một đám hắc y nhân ập tới vây kín.
Nhìn kỹ hóa ra chính là bọn đã ám sát Chẩm Kỳ Văn trước đó.
“Trại chủ, ả với Chẩm Kỳ Văn cùng phe.”
Mặt nam nhân sa sầm, ta bị trói gô như đòn bánh, quăng xuống đất.
Ta thật… hết đường sống rồi…
Vừa thoát hang sói lại lạc vào miệng hổ, chính mình dâng lên tay địch.
Nghe bọn chúng nói vậy, trại chủ bước đến, bàn tay chai sần bởi năm tháng cầm đao thô bạo nâng cằm ta.
Nơi ngón tay y chạm vào mang theo cảm giác ngứa ngáy.
“Ngươi chính là nữ nhân của hắn?”
Mắt ta lộ vẻ hoảng sợ, điên cuồng lắc đầu.
Y cười khẩy: “Ngươi thừa nhận rồi, giỏi lắm, gan dạ đấy, ta thích loại như ngươi, đủ vị.”
Vị cái khỉ, ngươi chột mắt à, ta rõ ràng lắc đầu cơ mà.
Thế là ta bị y bắt theo, bắt đầu chuyến chạy trốn mới.
Hòng ngăn ta chuồn, những lúc lên đường, y đều ghì chặt ta trong ngực, dùng áo choàng trùm kín đầu ta.
Theo lời y, ta là con tin có thể cứu mạng y.
Trải qua hai ngày phong trần dãi nắng dầm sương, hôm nay chúng ta mới dừng lại.
Ta tưởng đã đến nơi, cố vùng vẫy hé đầu khỏi lồng ngực trại chủ: “Ngươi mang ta đi đâu?”
Vừa ló mặt, đã bắt gặp ánh nhìn hiểm nguy dội thẳng về phía ta.
10
Ta ngẩng đầu, nhận ra kẻ đang nhìn mình chính là Chẩm Kỳ Văn.
Ánh mắt hắn ghim chặt vào… cánh tay trại chủ đang đặt trên eo ta.
Ta muốn khóc, lần này đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Ta định mở miệng kêu cứu, trại chủ quất dây cương, ngựa sợ hãi phi nước đại xuyên thủng vòng vây.
Đồng bọn sơn trại thấy thế bèn cản trở toán người của Chẩm Kỳ Văn đuổi tới.
Tội nghiệp ta chưa kịp nói câu nào đã lắc lư suýt ói máu.
“Đại… ca, ngươi mau… thả ta… xuống…”
“Chúng ta… thật sự… không hợp đâu…”
Thấy ta cuống quýt, y quay sang liếc: “Lời ấy là thật?”
Quân truy đuổi sau lưng áp sát dần, ta gật đầu như giã tỏi: “Thật.”
Vậy là ta bị ném ra sau như một món đồ vô giá trị, với một đường cung hoàn hảo.
Lòng ta như tro tàn, sẵn sàng tiếp đất bằng một cú ngã đau thấu xương, sống cũng thành tàn phế, đầu óc vốn chẳng thông minh càng thêm mụ mẫm.
Nào ngờ giữa không trung ta lại rơi trúng vào vòng tay thoảng mùi hương tùng quen thuộc.
Ta vừa toan ngước đầu, hắn đã dùng áo choàng trùm kín rồi ấn ta xuống.
Trước mắt ta chỉ còn bóng tối, chỉ nghe giọng hắn vang nặng: “Đuổi theo.”
Ta gỡ tấm áo trùm khỏi đầu, còn chưa kịp nói “Ta…”, hắn đã trừng mắt, khóe môi cong lên nụ cười lạnh.
“Ngươi lại muốn lừa ta ư?”
“Ta sẽ không tin ngươi nữa, Loan Chỉ.”
“Ngươi không tim không phổi, là kẻ vô tình vô nghĩa.”
Trạng thái hắn rất lạ, ta hiểu rõ mình giỏi nương gió bẻ lái, bèn ngọt giọng ngay: “Sao ta có thể rời bỏ chàng được.”
Hắn cười, nụ cười mang vẻ khinh bạc, chất đầy giễu cợt: “Vậy à, để xem ngươi thành thật thế nào.”
Ta ngửi ra điểm khác thường, muốn trốn cũng quá muộn.
Hắn dùng một tay thô bạo vác ta lên vai, quăng thẳng vào xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.
Làm gì vậy, làm gì vậy.
Giữa ban ngày ban mặt, hắn định cùng ta…
Ta lùi lại, hắn áp xuống, bờ vai rộng lớn gần như phủ trùm lên ta, cánh tay dài dễ dàng tóm gọn, kéo ta vào lồng ngực.
Khác biệt thể lực nam nữ lúc này rõ ràng, ta chẳng thể nào phản kháng.
Trong đôi mắt hắn sục sôi khát khao, khi ta còn đang kinh hãi, hắn đã cắn vào hõm cổ ta.
11
Trên vai chợt nặng, có thêm một cái đầu gục xuống.
Chẩm Kỳ Văn… thiếp đi trên người ta.
Ta vén màn xe, ánh nắng hắt vào gương mặt sắc nét của hắn, nửa sáng nửa chìm trong bóng tối.
Ngắm kỹ, thấy nơi khóe miệng hắn có chút râu lún phún, y phục bám đầy bụi đường, quầng thâm dưới mắt xanh xao.
Ta thở dài, mí mắt cụp xuống, chẳng bao lâu thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong hoàng cung.
Trốn bao lâu, cuối cùng vẫn chẳng thoát khỏi số mệnh.
Ta bị giam lỏng trong phòng, suốt khoảng thời gian đó chẳng thấy mặt Chẩm Kỳ Văn.
Tuân theo đạo lý “đã tới thì an phận”, ta sống qua ngày, chăm hoa trêu chim.
Người được phái hầu ta lại chính là gã thái giám từng bị ta xúi treo quần lót đỏ của Chẩm Kỳ Văn.
Nhàn nhã quá, ta rảnh rỗi đâm ra buôn dưa lê với hắn.
Hắn bảo tên trại chủ kia đã bị bắt.
Thì ra kẻ giương tên lén bắn hôm nọ bề ngoài cùng bọn với tên ăn mày, nhưng phía sau lại cấu kết với tên trại chủ.
Chẩm Kỳ Văn để tâm nhất chính là làm sao chỉ ba năm, tên đầu lĩnh sơn trại có thể gom nhiều của cải đến thế.
“Vì sao lại thế?”
Gã thái giám cười cười: “Bệ hạ đang thẩm vấn kia mà.”
Cười xong, hắn sai cung nữ bê lên một hộp trang sức nho nhỏ: “Đây là bộ nữ trang bệ hạ chọn riêng cho cô nương.”
Ta tức khắc quên thắc mắc, mê mẩn cầm lấy vòng tay ngắm nghía không rời.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, ta mới thấy buồn ngủ, gần thiếp đi.
Mơ màng, một bóng dáng cao lớn che khuất tầm nhìn, ta ngẩng đầu nheo mắt, hóa ra là Chẩm Kỳ Văn.
Hắn khoác áo lụa trắng tay dài, phom áo rộng ôm thân hình cao ráo, nơi viền tay áo thêu chỉ vàng hình chim hạc.
Cây thông và cây bách bên ngoài cửa sổ xuyên qua khung cửa sổ hoa, cành lá xào xạc, hắn đứng dưới ánh sáng loang lổ, nét mặt đượm chút muộn phiền.
Ta bừng tỉnh lại.
“Chẩm…”
Chưa kịp gọi, hắn đã dùng sức kéo ta qua.
“Hắn bảo, nàng da thịt mềm mại, hay nhõng nhẽo.”
Hắn? Tên trại chủ ấy hả?
Đồ khốn, dám vu oan cho ta.
Ta chỉ là thả rắn vào áo hắn, châm kim vào mông ngựa khiến hắn ngã nhào, vậy mà hắn dám đổi trắng thay đen.
“Ta…” Ta còn chưa nói hết.
Chẩm Kỳ Văn chẳng để ta kịp phân bua, vươn người chặn miệng ta.
12
Có lẽ ánh nhìn của ta quá nóng bỏng, hắn đưa bàn tay lớn ấm áp che mắt ta.
Dây đai quanh eo không biết rơi đâu, ngọn nến chập chờn hắt bóng, cảnh vật càng thêm mờ ám.
Trong ao sen gần đấy, những hạt sương long lanh đọng trên lá rơi tí tách xuống hồ, gợn lên từng vòng lan rộng.
Ta bị tiếng mưa đánh thức.
Đêm qua không biết lúc nào, trời đổ cơn mưa bất chợt.
Tỉnh dậy, chỗ bên cạnh đã lạnh ngắt.
Ta cựa mình, động tĩnh khiến cung nữ canh cửa tiến vào, nàng ta lễ phép thưa:
“Cô nương, bệ hạ có lệnh, người phải uống hết bát thuốc này.”
Ta nhìn đáy bát đen ngòm, lại ngó mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ.
“Nếu ta không uống?”
“Vậy nô tỳ đành thất lễ.”