Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta trầm ngâm hồi lâu, hắn sợ ta hạ quyết tâm cứu mình thêm, bèn đánh vào điểm yếu của ta: “Dù sao đám sơn tặc cũng ngu ngốc, ta muốn ra vào lúc nào chẳng được.”
“Ngươi cứ bán đi bán lại, thì lần nào cũng được tiền.”
“Sau đó ngươi trả nợ cho bọn chủ nợ là xong mà?”
Ta vỗ trán, sao ta không nghĩ ra cách hay ấy.
Thế là về sau, một thời gian, Chẩm Kỳ Văn cứ luân phiên ở chỗ ta và sào huyệt sơn tặc.
Đến khi vết thương của hắn khỏi đến bảy tám phần, còn ta trả xong nợ, hắn mới trực tiếp trốn đến nhà ta.
Sau này ta hỏi hắn cớ sao lại quay về, với bản lĩnh của hắn, bỏ trốn chẳng mấy khó khăn.
Hắn nói trên núi có manh mối hắn cần điều tra, nên mới nán lại nhà ta một dạo.
Khoảng thời gian ấy, chúng ta chung sống rất hòa hợp, ăn ở như cặp phu thê tân hôn, lo chuyện gạo dầu mắm muối tương dấm trà.
Cho đến một hôm, mở cửa, ta trông thấy một đoàn binh lính oai vệ.
Nhiều quan lại quỳ xuống đất dập đầu, miệng kêu: “Thần đến chậm để cứu giá, xin bệ hạ thứ tội.”
Ta quay cổ cứng đờ, chạm phải ánh mắt tối tăm khó lường của Chẩm Kỳ Văn.
Đêm đó, ta trốn.
Không còn cách nào khác, ban đầu suýt nữa ta lấy mạng hắn, rồi còn bắt hắn giặt quần áo nấu cơm cho ta.
Để giữ mạng nhỏ của mình, ta quyết định nhanh chân rút lui.
Trước khi đi còn cuỗm hết tiền bạc.
7
Hẳn Chẩm Kỳ Văn chẳng muốn nhắc đến ký ức đó, hắn dùng tay, xoay đầu ta sang hướng khác.
“Đừng nhìn trẫm.”
Mấy tên sơn tặc lấm lem lập tức bị trói đến trước mặt Chẩm Kỳ Văn, bọn chúng phì một tiếng, nhổ bãi cát trong miệng.
“Giao bọn chúng cho quan phủ.”
Tên sơn tặc nghe giọng nói, ngẩng lên, nhận ra “người quen”, bèn la lên: “Là ngươi!”
Trong đám có một kẻ vô cùng kích động, bất chấp lưỡi đao kề cổ, vùng ra toan xông lên.
“Là ngươi, ngươi hại ta thê thảm lắm.”
Nếu không có ám vệ giữ chặt, e rằng gương mặt Chẩm Kỳ Văn sẽ in thêm mấy dấu tay.
Chẩm Kỳ Văn dường cũng nhớ kẻ này, giọng đầy kinh ngạc: “Ngươi vẫn sống à?”
Ta ù ù cạc cạc, chẳng rõ hắn làm gì để khiến tên đại hán rơi lệ.
“Trước đây chúng ta đã thỏa thuận chia đôi số tiền, ta mới cho ngươi đi, vậy mà ngươi dám lừa ta.”
Chẩm Kỳ Văn còn chưa đáp, tên đại hán khác vung tay tát lên đầu gã: “Ngươi mẹ nó nói chia cho ta 1 quan tiền thì có! Còn hại lão tử cùng ngươi chịu khổ, chết tiệt.”
Cả hai ầm ĩ đánh nhau, may ám vệ kịp tách ra.
“Được rồi, đừng cãi nữa.”
“Ba năm trước núi bốc cháy, mọi thứ tan thành mây khói, sao các ngươi còn chưa tan rã?”
Chẩm Kỳ Văn hiếm khi nghiêm mặt, trông rất uy quyền.
Đám đại hán cúi đầu, không đáp.
Chẩm Kỳ Văn nheo mắt, bảo chúng dẫn đường về sơn trại.
Mới ba năm ngắn ngủi mà đã gây dựng lại cơ đồ, còn trộm được lắm châu báu như thế.
So ra gã ăn mày đánh cắp chút tiền vặt có đáng gì, cả ngọn núi kia mới có giá.
Ta mắt sáng rỡ, quên hết mọi miễn cưỡng, giục: “Mau đi mau đi.”
Chuẩn bị xong, chúng ta lên đường, dọc đường cứ vài bữa lại có thích khách lao ra.
Trong tay bọn chúng cầm cung nỏ, mũi tên lạnh lùng nhắm vào Chẩm Kỳ Văn.
Thấy tình hình bất ổn, ta muốn chuồn.
Nào ngờ bị Chẩm Kỳ Văn túm cổ, ghé sát tai ta, hơi thở phả lên vai: “Ngươi chạy đi đâu? Ngươi chắc bản thân thoát được an toàn ư?”
Chưa dứt lời, vô vàn mũi tên như sao băng lao xuống, chỗ rơi đúng nơi chúng ta đứng.
Chẩm Kỳ Văn vội che mắt ta lại, ngay tức khắc màn đêm bao trùm, chỉ còn nghe tiếng gió vù vù.
Ta được hắn ôm chặt trong ngực, tấm thân cao lớn khiến ta thấy yên tâm vô kể.
Ta không thấy phía xa, đành làm theo động tác của hắn.
Không rõ qua bao lâu, rốt cuộc ta nhìn lại được ánh sáng, theo phản xạ ta vội kiểm tra thương thế của Chẩm Kỳ Văn.
Hắn yên lặng đứng đó mặc cho ta dò xét, mãi đến khi kẻ khác nhìn không nổi nữa, lên tiếng cắt ngang.
8
“Đừng nhìn nữa, hắn không sao đâu.”
Ta quay lại nhìn người vừa lên tiếng, là hai tên sơn tặc lúc trước.
Cứ tưởng bọn chúng bỏ xác dưới trận mưa tên, không ngờ Chẩm Kỳ Văn quá nhân từ, cứu cả chúng.
“Cô nương cất cái ánh mắt thâm tình kia đi, ‘tình lang’ của ngươi chẳng nhân từ vậy đâu.”
Kẻ kia cũng hùa theo: “Đúng thế, hắn còn lấy hai người bọn ta làm bia đỡ tên, an toàn thật đấy.”
Nụ cười tươi rói trên mặt ta chợt đông cứng.
Sắc mặt Chẩm Kỳ Văn cũng thoáng bối rối, hắn hằm hằm rút mũi tên khỏi người một gã: “Bị thương còn dám lắm lời.”
Tên còn lại lập tức câm miệng, ôm ngực lùi thật xa.
Nể tình anh em lừa nhau nhiều lần, Chẩm Kỳ Văn không muốn chúng mất mạng vì trúng tên, bèn sai ám vệ đưa lại, định rút tên giúp.
Ai ngờ tên to con ấy lại sợ đau, nhất quyết không cho chạm vào.
Chẩm Kỳ Văn nghiến răng: “Vậy chết quách đi.”
Rồi hắn bảo kẻ kia dẫn đường lên núi.
“Khoan đã, để ta uống ngụm rượu lấy can đảm.”
Ta thấy gã tội nghiệp, bèn moi số tiền còn lại mua cho gã một bình rượu.
Chẩm Kỳ Văn liếc ta, thì thầm: “Ngươi lại định nhắm đến tài sản gã?”
Ta cười, mắt lạnh tanh, cố làm ra vẻ nhu mì: “Ngươi bảy ta ba.”
Đại hán ừng ực mấy ngụm, vẫn kêu sợ, bảo uống thêm chút nữa sẽ rút tên, thế là lại nốc thêm.
Chúng ta chờ một lúc, hỏi hắn giờ rút được chưa.
Không ngờ gã ta bật dậy, chỉ vào đám người, hét to: “Hôm nay lão tử xem kẻ nào dám rút tên của ta?”
Ta: “…”
Chẩm Kỳ Văn: “…”
Để không kéo dài thời gian, Chẩm Kỳ Văn tung cước đá ngã gã ta, chớp mắt đã rút mũi tên cắm ở ngực.
“Dẫn đường.”
Hai gã đi trước, ta và Chẩm Kỳ Văn theo sau.
“Ngươi bảo đám thích khách kia sao xuất hiện bất ngờ như thế?”
Chẩm Kỳ Văn ngừng chốc lát, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt rồi buông lỏng.
“Ngươi có nghĩ gã ăn mày không thể một mình trộm nhiều tài vật vậy, chắc hắn có đồng lõa.”
Ta đã sai quan binh truy bắt, việc trước mắt là phải làm rõ chuyện ở sơn trại.”
Ta “ồ” một tiếng: “Vậy xong chuyện này, ngươi thả ta đi chứ?”
Mặt hắn sầm lại, cúi đầu ngẫm lời ta nói, rồi nắm lấy tay ta.
“Loan Chỉ, trẫm không còn là Chẩm Kỳ Văn năm 3 năm trước.”
“Lần này, ta đã đủ bản lĩnh trói chặt ngươi bên mình.”
9
Chẩm Kỳ Văn dung mạo tuấn tú, bảo ta ba năm trước chưa từng rung động thì thật là dối mình gạt người.
Vậy tại sao ta phải bỏ trốn?
Bởi vì Chẩm Kỳ Văn là Hoàng đế.
Từ xưa đế vương vô tình, ta đâu thể cam chịu sống cảnh phải nhìn sắc mặt người khác mà hành sự.
Ta cười nịnh nọt: “Được được, tốt thôi.”
Đến khi chúng ta đặt chân đến sơn trại, khắp nơi vắng tanh không một bóng người.
Chẩm Kỳ Văn cau mày: “Trúng kế rồi.”
Đám người vừa rồi chính là chiêu “dương đông kích tây.”
Chẩm Kỳ Văn vội bảo ám vệ đuổi theo, cả bọn rối ren huyên náo, chẳng ai để ý ta.
Đùa ư, lúc này không chạy thì đợi đến bao giờ.
Ta lao về hướng ngược lại, nửa đường tình cờ gặp một đội thương nhân chở hàng.
Kẻ cầm đầu ngồi trên lưng ngựa cao, quanh người tỏa sát khí lạnh lẽo.
Hai mắt ta và y giao nhau, lúc sắp lướt qua, y cúi xuống tóm lấy cổ tay ta.
“Tiểu nương tử xinh đẹp đấy, làm áp trại phu nhân của ta thế nào?”
Ta mỉm cười: “Thế nào ư, buông ta ra.”