Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta lấy thứ đã chuẩn bị từ sớm, khẽ giải thích:
“Hôm nay là sinh thần của chàng, ta muốn tặng quà.”
Thẩm Kỳ Bạch lặng nhìn ta khá lâu, bỗng nghiêng đầu nâng cằm ta, hôn xuống.
Xung quanh tĩnh mịch, xa xa vang dội tiếng côn trùng rả rích, trên đầu muôn vì tinh tú lấp lánh, cả bầu trời êm đềm dịu nhẹ.
Không hiểu sao ta lấy hết dũng khí, vòng tay đáp lại nụ hôn ấy.
Người khẽ cười, môi răng cọ sát, thì thầm bên tai:
“A Tang, không được trốn ta nữa.”
6
Thẩm Kỳ Bạch đi rồi.
Trên triều có việc giao phó, người phải rời kinh thành công tác hai tháng.
Trước khi đi, người còn lưu luyến ôm ta thật chặt, hôn ta thật lâu.
Ta thở không nổi, ngã vào lòng người, nghe tiếng người dặn dò bên tai:
“A Tang, chờ ta trở về.”
Nói cũng lạ.
Trước kia ta thấy thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa, bình minh hoàng hôn thoắt cái đã qua.
Vậy mà vừa lúc Thẩm Kỳ Bạch rời đi, ta lại cảm thấy thời gian như ngừng lại, ngày nào cũng đếm từng hôm mà sống.
Chuyện của ta và người, trong phủ là bí mật, không ai hay biết.
Một mặt, lý trí bảo ta rằng thân phận hai đứa quá chênh lệch, không thể nào đến được với nhau.
Nhưng mặt khác, lòng ta vẫn lỡ dấy lên chút hi vọng.
Cứ đánh cược đi, biết đâu may mắn thắng được thì sao.
Di mẫu đưa ta một cuốn sổ, dặn là để chọn phu quân.
Ta uể oải lật qua.
Bà đột nhiên hỏi: “A Tang, con thích Thẩm Kỳ Bạch rồi phải không?”
Tay ta run lên, suýt đánh rơi sổ.
Ta chối bay chối biến: “Không có, không phải, di mẫu đừng nói bừa.”
Bà nửa cười nửa không: “Thật sao?”
Ta gật đầu lia lịa: “Thật, thật mà.”
Thực ra cũng chẳng thể gọi là thích, chẳng qua chỉ mới… hôn nhau đôi lần, đâu tính là gì.
Có điều di mẫu cũng là muốn tốt cho ta.
Trứng không thể bỏ chung một giỏ.
Ta cố lấy tinh thần, bắt đầu xem sổ.
Chọn phu quân chẳng qua cũng chỉ xét mấy điểm: gia thế, tướng mạo, tính tình.
Với thân phận của ta, ở kinh thành cũng không có nhiều nam nhân tốt để chọn.
Nhưng di mẫu quả thật để tâm đến ta, những công tử trong sổ dù gia thế không quá lẫy lừng, song phẩm hạnh, học thức cũng ổn.
Ta hiểu tấm lòng của bà, cũng nên nghiêm túc cân nhắc.
7
Gần đây trong phủ có một vị cô nương đến.
Hôm nọ ta cùng di mẫu mang đồ sang, vô tình trông thấy nàng.
Nàng ấy mắt ngọc mày ngài, khí chất đoan trang, cử chỉ lời nói lại toát ra vẻ cao quý của tiểu thư đại tộc.
Thẩm phu nhân gọi ta lại:
“A Tang, đây là thiên kim đích nữ của Thái tử Thiếu phó, tên Khương Chi Nguyệt, lớn hơn con một tuổi, là thanh mai trúc mã, cũng là hôn thê của Kỳ Bạch.”
Hôn thê?
Trong đầu ta ù một tiếng, tựa sét đánh ngang tai, hồn vía như thể tan biến.
Tim ta bị một nắm tay vô hình siết lấy, nỗi đau lan tới từng đầu ngón, khiến ta phải siết chặt tay mới nén được.
Đồ lừa gạt!
Mẫu thân ta nói đúng, nam nhân trên đời ai cũng như nhau.
Dẫu là Thẩm Kỳ Bạch được người người ca ngợi phong độ như gió mát trăng thanh, rốt cuộc cũng chỉ là thứ ngoài đẹp trong rỗng.
Khương Chi Nguyệt không biết đầu đuôi, tươi cười bước tới nắm tay ta:
“Ta không hay biết, Thẩm phủ từ khi nào lại có muội muội xinh đẹp thế này?”
Nàng cười thật lòng, khiến ta không cách nào ghét nổi.
Ta không biết mình rời khỏi đó bằng cách nào, đến khi di mẫu đưa cho ta chiếc khăn, ta mới sực tỉnh.
“Con khóc rồi ư?”
Ta vội nhận khăn lau bừa nước mắt, buông giọng cứng rắn:
“Không hề!”
Di mẫu nhìn ta, ánh mắt trầm tư dừng lại trên người ta:
“Khương cô nương là người Thẩm phu nhân chọn từ hai năm trước, hai người đúng là cùng nhau lớn lên, bà vừa nãy không phải chỉ tiện miệng nói, mà chính là đang cảnh cáo con.”
“Con biết.”
Ta chán nản đáp, lòng dứt khoát không còn hy vọng.
“Di mẫu, con thấy vị Lâm công tử hôm qua cũng tốt, người tìm dịp để con gặp đi.”
Di mẫu xoa đầu ta.
“Không sao đâu, nỗi buồn rồi cũng qua.
“A Tang à, chúng ta chẳng có nhiều lựa chọn, càng phải cẩn trọng.”
8
Ta gặp Lâm công tử được một lần.
Bên cạnh có bà mối nói rằng Lâm công tử đã đỗ tú tài, miệt mài nhiều năm, đang đợi khoa cử năm nay đỗ đạt.
Ta gật gù, trông chàng diện mạo thanh tú, gia cảnh trung bình, tính tình cũng không tệ, chỉ là mặt đỏ bừng, chẳng dám ngước lên nhìn ta.
Bà mối thấy có vẻ thành, bèn khẽ che miệng cười rồi lánh ra.
Ta cùng Lâm công tử dạo phố một vòng, lại ăn chung một bữa, chuyện xem như êm xuôi.
Trước lúc chia tay, chàng đỏ đến tận vành tai mà hứa với ta:
“Mạnh cô nương cứ yên tâm, đời này ta quyết chẳng phụ nàng.”
Ta cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Ai cũng hứa hẹn một đời, lời hay mấy ai không nói được.
Đôi bên trưởng bối đều bàn nhau đợi Lâm công tử thi xong năm nay rồi chính thức tới dạm hỏi.
Mọi chuyện ấy đều không cần ta lo liệu.
Di mẫu bảo ta chỉ việc an tâm chờ gả là được.
Ta vâng lời, ở bên bầu bạn với di mẫu.
Năm xưa, di mẫu vừa xuất giá không lâu đã sơ ý ngã xuống nước.
Giữa tiết trời đông giá rét, bà ngâm trong nước một lúc mới có người cứu lên.
Tuy mạng giữ được nhưng suốt đời chẳng thể sinh nở.
Dẫu được trượng phu sủng ái, di mẫu rốt cuộc vẫn không con không cái.
Bà luôn cho rằng dùng nhan sắc hầu người, đâu thể bền lâu.
Một khi dung nhan tàn phai, sẽ biết dựa vào đâu.
Từ ngày ta đến, bà đối đãi với ta như con ruột, yêu thương che chở đủ điều.
Món hồi môn bà chuẩn bị cho ta là số của cải bà tích góp bao năm.
Chẳng bao lâu nữa ta sắp phải xuất giá, nên khoảng thời gian còn lại ta muốn bầu bạn cùng bà.
9
Ta lại bắt đầu mơ.
Trong mơ, nương dúi cho ta một gói đồ, bảo ta chạy trốn thật xa, đừng quay đầu lại.
Ai nói nữ tử sinh ra xinh đẹp liền ắt có chốn về tốt đẹp đâu.
Ngày xưa, mẫu thân và di mẫu của ta nổi danh khắp Giang Nam, có biết bao công tử muốn cầu hôn.
Nhưng cuối cùng mẫu thân lại lấy một kẻ thô lậu tầm thường.
Chỉ vì một lần đi chùa, bà bị kẻ vô lại chọc ghẹo, gã đàn ông ấy “đúng lúc” xuất hiện, diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Bà tưởng rằng bà đã rơi vào tình yêu, nhưng mấy năm sau, gã lại chán ghét bà tẻ nhạt, đưa một cô nương từ thanh lâu về nâng làm quý thiếp.
Quý thiếp kia quả thật có thủ đoạn, khiến gã mê mẩn điên đảo.
Mẫu thân ta tính tình yếu đuối, bị ả hành hạ, chịu muôn nỗi ấm ức, chỉ còn mỗi ta là điểm bấu víu cuối cùng để mẫu thân ráng sống qua ngày.
Vừa qua tuổi cập kê không lâu, quý thiếp lại giật dây phụ thân ta đem gả ta cho một phú thương nổi tiếng ở Giang Nam.
Ả bảo ta còn nhỏ, diện mạo xinh đẹp, có thể bán được giá tốt.