Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên: “Ta lại thấy, nàng mới là người tốt hơn.”
11
Anh ấy đi ngược ánh sáng bước đến trước mặt tôi.
Khi nhìn rõ gương mặt đó, tôi sững sờ, thì ra là người đàn ông tôi từng gặp trong bí cảnh Bồng Lai – Trọng Hoa.
Bao vị thần tiên vừa trông thấy anh liền khom người hành lễ: “Thái tử điện hạ.”
Hóa ra anh chính là Thái tử Cửu Trùng Thiên?
Không phải anh bị giam trong bí cảnh Bồng Lai sao? Sao lại tự do thế này?
Trọng Hoa chăm chú quan sát tôi, tôi cũng nhìn anh.
Anh của bí cảnh khi xưa u ám và uể oải, còn bây giờ lại toát lên vẻ tôn quý lạnh nhạt.
Thấy mắt tôi hoe đỏ, anh khẽ chau mày: “Gà nhỏ, sao lại thành ra thảm thế này?”
Anh cũng gọi tôi là “gà nhỏ.”
Cách gọi quen thuộc ấy làm tôi tủi thân, nước mắt vỡ òa không kìm được nữa.
Thấy tôi khóc đến nỗi không thở được, anh cuống cuồng dùng tay lau, nhưng càng lau càng ướt: “Đừng khóc nữa mà, gà thì làm sao chứ? Gà cũng đáng yêu lắm mà.”
Mặc anh dỗ thế nào thì tôi vẫn nghẹn ngào không ngừng.
Đột nhiên anh nói: “Gà nhỏ, ta cưới nàng nhé, được không?”
Cả sảnh tiệc xôn xao kinh ngạc tựa sét đánh ngang tai.
Chính tôi cũng bị dọa đến ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh.
Trọng Hoa khẽ cười, co ngón tay trỏ gõ nhẹ lên mũi tôi, ngữ điệu nghiêm túc: “Ta muốn cưới nàng.”
Mẹ tôi là người đầu tiên bình tĩnh lại, bà vui mừng ra mặt nhưng vẫn giữ lễ:
“Hôn nhân là chuyện hệ trọng, xin Thái tử đừng nói đùa.”
Trọng Hoa hành lễ với mẹ tôi, rồi lễ độ nói: “Nữ quân, con là Thái tử Trọng Hoa của Cửu Trùng Thiên, nay muốn cầu hôn Đế Cơ Bồng Lai Vân Thâm, xin Nữ quân chấp thuận.”
Vừa dứt lời, hàng loạt cung nữ mang lễ phẩm tiến vào.
Kỳ trân dị bảo phút chốc chất đầy đại điện.
Các thần tiên ồn ào bàn tán.
Tôi sững sờ đưa mắt nhìn khắp nơi, Thiên Hạo thì ủ rũ, Vân Phù phẫn nộ, Tư Âm vui sướng, cha mẹ tôi thì tràn ngập hài lòng.
Mẹ tôi dĩ nhiên vui nhưng vẫn quay sang hỏi ý kiến tôi: “Thâm Thâm, con thấy thế nào?”
Tôi có cảm giác mọi thứ quá đột ngột như đang mơ.
Vì sao? Dựa vào đâu?
Đầu tôi rối như tơ vò, lúng búng trả lời: “Con… con không biết… hình như được, nhưng hình như cũng nhanh quá.”
Đôi mắt Trọng Hoa nhìn tôi thật sâu: “Không sao, anh có thể đợi.”
12
Từ đó, Trọng Hoa trở thành khách quen ở Bồng Lai.
Bảo vật quý hiếm, thần khí thượng hạng cứ ào ào chuyển đến Bồng Lai như nước.
Tứ Hải Bát Hoang lại có chuyện mới để bàn tán – Thái tử Cửu Trùng Thiên si mê Đế Cơ Bồng Lai, thương yêu cưng chiều hết mực.
Khi Phấn Đại kể lại còn đắc ý nói thêm một câu: “Điện hạ ơi, ngài đúng là nhân vật nổi nhất Tứ Hải Bát Hoang, mọi chuyện động trời đều xoay quanh ngài.”
Tôi: “….”
Không hiểu thế có gì đáng tự hào?
Tôi dần dần buông lỏng lòng bản thân, cuối cùng gật đầu đồng ý lời cầu hôn của Trọng Hoa.
Anh vui mừng khôn xiết rủ tôi lên Thiên Cung chơi, không ngờ lại dẫn tôi đi gặp Thiên Đế và Thiên Hậu.
Trái với dự đoán của tôi, họ không hề trịch thượng mà rất thân thiện, Thiên Đế còn ban cho tôi rất nhiều bảo vật.
Quả nhiên là cha con, cách bày tỏ thiện chí đều y chang nhau.
Khi chuẩn bị rời đi, Thiên Hậu nắm lấy tay tôi, rưng rưng nói: “Thâm Thâm, cũng nhờ có con, Trọng Hoa mới tỉnh lại…”
Bà không nói thêm nên tôi cũng không tiện hỏi nhiều.
Mãi đến lúc về tẩm điện của Trọng Hoa, tôi mới sốt ruột kể lại lời Thiên Hậu nói.
Anh giải thích: “Hơn chục vạn năm trước, sau trận thần – ma đại chiến, ta bị trọng thương rồi hôn mê, giờ mới tỉnh.”
Anh không cắt nghĩa vì sao Thiên Hậu lại bảo “nhờ có tôi” mà anh tỉnh.
Tôi cũng quên luôn, vì khi ấy tôi chợt để ý chuyện khác.
“Vậy huynh đã mấy chục vạn tuổi rồi à?! Thế chẳng phải huynh già hơn cả phụ mẫu ta sao?”
Anh bật cười kéo tôi đến bên bàn, nhìn sâu vào mắt tôi: “Gà nhỏ, nàng để ý chuyện đó à?”
Trọng Hoa đành chịu: “Thế nàng bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta 5.000 tuổi…”
“Khi ta hôn mê mới 10.000 tuổi, chỉ hơn nàng vài ngàn thôi, đâu tính là già.”
Ừ thì… cũng tàm tạm.
“Điện hạ ơi.”
Là giọng của Phấn Đại, tôi bảo cô ấy vào, cô dâng lên một thiệp mời.
Tôi mở ra xem, thì ra là thiệp cưới của Thiên Hạo với Vân Phù, diễn ra ngay ngày mai.
Giọng Trọng Hoa vang bên tai: “Không sao, ta đi cùng nàng.”
13
Lâu lắm rồi tôi không đặt chân đến địa phận tộc Kỳ Lân.
Những chuyện với Thiên Hạo giờ xa như ký ức kiếp trước.
Cung Kỳ Lân đèn hoa rực rỡ, tưng bừng hân hoan, mà trên gương mặt Thiên Hạo lại chẳng thấy vẻ vui mừng.
Bụng Vân Phù đã to thêm, cô ta rõ ràng đạt được ý nguyện nhưng vẫn hốc hác, không tươi tắn chút nào.
Tôi đứng nhìn từ xa, lòng không gợn sóng.
Hôn lễ cử hành thuận lợi, Thiên Hạo dắt tay Vân Phù chậm rãi bước vào điện.
Tới lúc bái thiên địa, Thiên Hạo bỗng khựng lại không chịu quỳ.
Khách khứa xung quanh xôn xao không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vân Phù ôm bụng, khép chặt mắt, rồi bất ngờ rút trâm đâm thẳng vào tim tôi với tốc độ sét đánh.
Chỉ kịp thấy ngực lạnh toát, cây trâm đã xuyên qua người ghim tôi vào cột đằng sau.
Quá nhanh.
Nhanh đến nỗi Trọng Hoa cũng không kịp chắn.
Tôi chầm chậm ngã vào lòng anh, máu trào ra không ngớt.
Kỳ Lân Đế Quân, Thiên Hạo và bao vị tiên hữu trưởng bối vội vã xô đến.
Trọng Hoa như phát điên ôm chặt lấy tôi, truyền tiên lực liên tục vẫn không ngăn được sinh mệnh tôi đang rời đi.
Mắt anh đỏ au, nghẹn ngào gần như không thể nói thành lời: “Gà nhỏ, gà nhỏ, đừng chết, ta xin nàng, đừng chết!”
Vân Phù ngã lăn ra đất, cười điên dại: “Ha ha ha ha, nó chắc chắn phải chết, ta mang thai mà tu luyện tà thuật âm tàn, hôm nay dốc toàn lực đâm một đòn chí mạng, nó chạy đâu cho thoát.”
Tôi chẳng nói nổi gì nữa.
Nhìn Trọng Hoa như vậy, tim tôi đau đến nghẹt thở.
Không biết lần này liệu tôi còn gặp được Diêm Vương không.
Không biết ông ấy có cho tôi cơ hội nữa hay không.
Cho dù phải bám riết, tôi vẫn sẽ cầu xin thêm một lần sống nữa.
13
Tôi khép mắt trong vòng tay anh.
Trọng Hoa siết lấy tôi không chịu buông ra.
Không ai nhận ra ngoài điện mây đen vần vũ, sấm sét rền vang.
Mãi tới khi một luồng thiên lôi giáng xuống, đánh thẳng vào người tôi, Trọng Hoa mới lập tức ôm chặt che kín tôi, gánh thay cú đánh đó.
Một đòn.
Hai đòn.
Ba đòn.
…
Sét càng lúc càng dữ, sắc đen tim tím đan xen giống như tiếng rồng gầm.