Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Mãi đến lúc chàng đuổi hết bọn người hung tợn kia, chàng mới cho ta hay.

“Đừng sợ.”

Chàng nói, rồi giơ tay chạm lên trán ta.

Mẫu thân cũng từng xoa trán ta như thế, song cảm giác khi chàng chạm vào rất khác.

Ta nhìn chàng, vẫn không ngừng rơi lệ.

“Ta sẽ dâng sớ lên Bộ Hộ, bắt họ nghiêm chỉnh quản mấy kẻ buôn thối nát này.

Muội không cần lo bị trả thù, cũng có thể yên ổn bán hàng.”

Chưa đợi ta nói, chàng đã thu xếp đâu ra đấy, còn tính sẵn cho ta con đường lui.

Ta trước giờ chưa từng thấy ai chu đáo đến vậy.

Nhưng ta vẫn lắc đầu.

Chàng hỏi phải chăng ta còn e ngại điều gì.

Ta lắc đầu, đáp không phải, chỉ là ngoài lần này, ta sẽ không ra đây bán nữa.

Rút kinh nghiệm một lần, ta cũng hiểu rõ.

Song ta không biết phải giải thích thế nào.

Vì nếu nói ra, lại lôi cả đống chuyện xấu hổ trong nhà ra ánh sáng: phụ thân tệ bạc cùng đống lộn xộn nơi hậu viện.

“Chuyện xấu trong nhà khó phơi bày,” ta hiểu chứ.

Chàng lặng nhìn ta một lúc, bấy giờ mới rút từ tay áo một chiếc túi hương: “Mấy cái túi này, ta lấy hết.”

Ta sững sờ, vội lắc đầu từ chối: “Những túi này đều đã lấm bẩn cả rồi.”

Chàng mỉm cười: “Không sao.

Ta thấy chúng được thêu rất đẹp, mang về giặt sạch là được.”

“Nhưng một mình ngài làm sao dùng nhiều túi thế?”

Ta lí nhí.

“Ta là Vũ Uy Hầu, ta đến để cầu phúc cho binh sĩ dưới trướng, dăm ba cái túi kia chẳng thấm vào đâu.”

Chàng khẽ cười, giải thích với ta.

Ta ngẩn người gật đầu, thật lòng cảm tạ chàng.

“Nhưng cũng đâu đáng ngần ấy bạc. Vả lại, ta không có tiền thối cho ngài.”

Trong túi chàng toàn nén bạc, một bọc ấy ít nhất cũng 20 lượng.

Tất cả túi hương của ta, có bán hết chắc cũng chưa nổi 2 lượng.

Chàng nghiêng đầu như đang nghĩ ngợi, một lúc sau mới tiếp lời:

“Ta vừa nói, số đó còn chẳng thấm vào đâu.”

“Hả?”

Ta mơ hồ hỏi.

Chàng nhìn ta cười:

“Những túi này muội thêu rất khéo, hãy thêu cho mỗi vị tướng sĩ của ta một cái. Vẫn chưa đủ nhiều đâu.”

Không cho ta từ chối, chàng cứ thế quyết định.

Chàng hỏi ta ở đâu để còn sai người đến lấy hàng.

Ta ngẫm nghĩ, không thể nói địa chỉ nhà.

Bằng không phụ thân sẽ biết, lúc ấy tiền sẽ chẳng vào tay mẹ con ta.

“Ngày 15 tháng sau, ta đến chùa Trinh An chờ ngài.”

Ta bảo.

Chàng gật đầu.

Vậy là mỗi 15 hằng tháng, ta đến chùa Trinh An “giao hàng”.

Khi thì Lục Cảnh Chiêu tự đến, khi thì hạ nhân của chàng đến, đều mang theo đủ bạc đặt làm túi thêu.

Nếu chàng đích thân tới, đôi khi chàng sẽ tặng ta chút quà vặt.

Chỉ là mấy thứ bé xíu không đáng kể, nhưng ta vui vẻ nhận lấy, càng thích thú vô ngần.

Không chỉ thích những món quà ấy, ta thích… chính Lục Cảnh Chiêu.

Cũng nhờ chàng, cuộc sống của ta và Khương Ly dần khấm khá.

Phụ thân vẫn là con người ấy, nhưng khi đã có tiền, hạ nhân trong phủ dần biết điều.

Họ chịu giúp ta giấu giếm việc cần che, giúp làm việc cần làm.

Ta tưởng rằng chúng ta có thể cứ thế an yên qua ngày.

Cho đến khi bị Khương Từ bắt gặp.

06

Khương Từ là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với ta, không hiểu đêm đó vì sao nàng lại không ngủ, cứ ra sân ngắm trăng.

Ngắm trăng không nói làm gì, vấn đề là nàng thấy cảnh ta giữa đêm leo tường ra ngoài.

Sáng hôm sau liền om sòm lên, bảo ta lén lút tư thông với nam nhân.

Ta quả thật có ra ngoài gặp một nam nhân.

Nhưng đó không phải tình lang.

Ta nói thế nào, chủ mẫu vẫn một mực không tin, khăng khăng đòi xử phạt ta.

Phụ thân chẳng thiết tranh cãi với chính thất chỉ vì đứa con gái không mấy giá trị như ta, liền buông xuôi cho chủ mẫu định đoạt.

Ta cũng không nhớ hôm ấy chịu bao nhiêu gậy, chỉ biết ngất xỉu.

Tỉnh lại, ta nghe tin phụ thân muốn đưa cả ta và Khương Ly cho Hầu phủ làm thiếp.

Đợi vết thương lành, ta cùng muội ấy tiến vào Hầu phủ.

Không có kiệu tám người khiêng, càng chẳng có mười dặm kiệu hoa.

Của hồi môn, sính lễ, một thứ cũng chẳng thấy.

Chỉ hai cỗ kiệu nhỏ quét sơn đỏ đơn sơ, đưa chúng ta vào cửa.

Từ hôm ấy, chúng ta chính thức thuộc về Lục Cảnh Chiêu.

Cho dẫu là thế, ta vẫn thấy vui mừng.

Bởi Hầu phủ là nơi tốt và người trong tim ta cũng ở đây.

07

Đến trưa, có hạ nhân tới báo Hầu gia phân phó, bữa trưa sẽ dùng ở viện của ta.

Ta gật đầu, sai nhà bếp nhỏ chuẩn bị những món Lục Cảnh Chiêu ưa thích.

Làm vậy cũng tiện, “ăn của người thì sẽ không dám mở miệng từ chối,” chàng đã ăn cơm của ta, ắt khó từ chối lời thỉnh cầu của ta.

Khi ấy ta sẽ nói chàng sang phòng Khương Ly.

Đến giờ Ngọ, Lục Cảnh Chiêu đến.

Ta niềm nở gắp món cho chàng.

Chàng ăn được một lúc, rồi buông đũa, nhìn ta hỏi:

“Nói đi, có phải nàng có chuyện muốn nhờ?”

Ta sững sờ, chẳng lẽ ta biểu hiện lộ liễu thế sao?

Nhưng bị chàng đoán trúng rồi, ta đành nói thật:

“Hầu gia, chúng thiếp vào phủ đã lâu nhưng chàng chưa từng ghé thăm Ly muội.”

Lục Cảnh Chiêu thoáng sững lại, chau mày:

“Ta cần gì tới thăm nàng ấy?”

Ta không hiểu vì sao chàng lại hỏi ngược.

Rước người vào cửa thì không thể lạnh nhạt chứ.

Chàng đã hỏi, chứng tỏ chàng không thừa nhận cái lẽ ấy.

Vậy nên ta đành phân tích, vừa tình vừa lý:

“Hầu gia ạ, chàng không biết đấy thôi. Phận thiếp chúng ta, nếu không được sủng ái, ắt không thể sống yên. Nay Hầu phủ chỉ có hai người chúng thiếp thì còn đỡ, nhưng sau này lỡ có chủ mẫu, Ly muội chẳng phải sẽ khốn đốn ư?”

Vừa nói ta vừa đỏ cả mắt.

Vì nghĩ một ngày nào đó, có khi chàng cũng chẳng sủng ta nữa.

Khi ấy, ta với Khương Ly đều như nhau cả.

“Oản Oản, đừng khóc…”

Lục Cảnh Chiêu vội lau nước mắt cho ta.

Ta ngước lên nhìn chàng:

“Hầu gia, chàng hãy sang thăm Ly muội đi.”

Chàng nhíu mày, định nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài:

“Thôi được rồi, ăn cơm đi.”

Ta biết Lục Cảnh Chiêu là người giữ lời, đã đồng ý thì nhất định làm.

Ta vui vẻ đáp: “Được.”

Rồi cầm đũa lên ăn nghiêm túc.

Chàng khẽ cười: “Nàng ăn chậm thôi.”

Chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện, cảm thấy rất đỗi ấm áp.

Đang nói cười, chợt chàng nhớ lại chuyện ta từng bán thêu thuở trước.

“Bấy lâu nay, sao không thấy nàng thêu gì cho ta?”

Ta áy náy.

Ta chưa từng nói với chàng chuyện mấy túi hương đó không phải do tự tay ta thêu, nên chàng mới đinh ninh ta thêu giỏi.

“Hầu gia…”

Ta ấp úng, “thiếp thật vụng về, không giỏi nữ công…”

“Không sao.”

Lục Cảnh Chiêu nói, “dẫu không giỏi, nàng cũng thêu cho ta một cái.”

“Nếu Hầu gia cần mấy thứ ấy, chỉ cần bảo hạ nhân mua là được rồi.”

Ta khéo léo từ chối.

Thật tình thứ ta thêu ra khó mà coi được.

Thế nhưng chàng lại đầy lý lẽ:

“Đồ do người trong lòng thêu, mới đáng trân quý chứ.”

Một câu “người trong lòng” ấy khiến tim ta rộn ràng.

Nhưng ta vẫn giữ chút lý trí, nhớ đến Khương Ly, bèn nhắc:

“Vậy Hầu gia bảo Ly muội thêu một cái đi, tay nghề muội ấy là giỏi nhất đấy.”

Khương Ly học hết mười phần công phu thêu thùa của hai vị mẫu thân, đẹp nổi tiếng.

Thế mà chàng vẫn lắc đầu, chỉ nhất mực đòi đồ ta tặng.

Ta nghĩ chốc lát, đành thuận theo.

08

Chiều hôm ấy, ta cứ miệt mài thêu túi hương.

Ta chỉ thêu mấy cành trúc đơn giản.

Chàng đeo ra ngoài cũng không quá nữ tính.

Trừ lúc ăn uống ngủ nghỉ, còn lại ta đều cắm cúi thêu, mãi đến tối ngày hôm sau mới xong.

Ngắm “tác phẩm” xong, ta chán nản.

Tùy chỉnh
Danh sách chương