Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giờ đột nhiên lại bắt ta suy tính chuyện nam nữ với chàng, chẳng phải có hơi loạn luân ư?
Mà thật ra, cũng không hẳn là ta hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.
Trong những năm tháng dại khờ, ta từng mơ thấy Bùi Hằng.
Khi đó, khuê mật của ta là Li Thục Mẫn – con gái Thượng thư Bộ Binh có trộm một quyển Xuân Cung Đồ.
Hai đứa chui vào chăn ngó suốt nửa ngày cũng không hiểu được mấy.
Kết quả đêm đó ta mơ thấy gương mặt trong Xuân Cung Đồ biến thành Bùi Hằng.
Cơ bụng săn chắc, cánh tay tráng kiện, mồ hôi lăn từng giọt một…
Ta sợ đến toát mồ hôi choàng tỉnh.
Hôm sau vừa khéo có hẹn với Bùi Hằng.
Ta ấp úng hỏi: “Này… nếu ta mơ thấy một người…”
Bùi Hằng lập tức vểnh tai: “Mơ thấy ai?”
“Ngươi đừng hỏi!”
“Nam hay nữ?”
“Nam…”
Bùi Hằng cau mày, hung hăng hỏi: “Mơ thế nào?”
“Ác mộng!”
Chàng thở phào: “Vậy chắc chắn kẻ ấy bắt nạt ngươi nên ngươi mới gặp ác mộng.”
“Đúng đúng, chính là thế! Ngươi nói phải quá!” Ta vội vàng gật đầu.
“Không đúng, ai bắt nạt ngươi thế, cứ nói với ta, ta sẽ dạy cho hắn một bài học.”
“Không cần không cần!”
…
Khi ấy ta nghĩ chắc tại mình thường thấy Bùi Hằng cởi trần nên mới mang chàng vào giấc mơ.
Nào biết ta đâu phải chưa từng thầm rung động với thiếu niên hào khí ngút trời ấy.
Nhưng thật đáng tiếc, kẻ khờ kia lại chính tay bóp chết chồi non đó.
Nghĩ kỹ thì cùng chàng mơ màng sống hết đời cũng chẳng tệ.
Ít ra ta chẳng cần vướng bận luân lý, chẳng sợ chàng vì giúp ta mà dang dở việc cả đời.
Thế nhưng ta có thực sự thích chàng không?
Giờ ngay cả làm tình nhân không danh phận, chàng cũng cam lòng, chàng nhất định là thích ta nhiều lắm.
Nếu ta không thích chàng mà vẫn trơ tráo hưởng thụ tấm chân tình ấy, chẳng phải thành ra phụ lòng chàng sao?
Thôi đành xem xét kỹ hơn đã, từ từ hòa hợp, được thì chúng ta làm phu thê đích thực, không được thì ta bồi thường chàng một khoản!
Sau khi nghĩ thông, ta khoan khoái vươn vai.
Ta đẩy cửa, đang định đi tìm Bùi Hằng liền thấy chàng ngồi trên xe lăn, chẳng biết chờ ở sân đã lâu cỡ nào.
Lúc ấy gia nhân trông cổng đột nhiên tới báo, Tống Lâm An đang đợi ta ở chính sảnh.
Sắc mặt Bùi Hằng thoắt cái trở nên tái nhợt.
8
Tống Lâm An dù có thoái hôn, song nhà ta với nhà y cũng không đến nỗi đoạn tuyệt quan hệ.
Thứ nhất, nhà họ Tống có ơn dìu dắt phụ thân ta.
Thứ hai, mẫu thân của Tống Lâm An là Khang Ninh Quận chúa đối xử với ta rất tốt, khi chàng ta hối hôn, bà lập tức nhận ta làm nghĩa nữ.
Thứ ba, chuyện hối hôn của Tống Lâm An cũng có uẩn khúc.
Thuở nhỏ, Tống Lâm An ham chơi, việc thi đỗ Thám Hoa đều nhờ ân sư dốc lòng chỉ dạy.
Tiếc rằng ân sư đã mất, chỉ để lại một nữ nhi tên Tô Minh Ý, lúc ông lâm chung gửi gắm nàng ta cho y.
Tống Lâm An và Tô Minh Ý vốn là thanh mai trúc mã, y lại xót thương cho cảnh mồ côi ấy nên kiên quyết cưới nàng ta.
Nhưng Khang Ninh Quận chúa không chấp thuận, suýt nữa sai người đưa Tô Minh Ý đi.
Để bảo vệ cô thanh mai của mình, Tống Lâm An đành giả vờ bàn hôn sự với ta, ai ngờ dây dưa một hồi y lại nảy sinh tình cảm với ta.
Y nghĩ thông lòng mình liền tìm Tô Minh Ý giãi bày, nhưng nàng ta không chấp nhận.
Trước ngày thành thân, ta bất ngờ nhận được một lá thư.
Trong thư, trước tiên nàng ta ôn lại chuyện ân ái nồng thắm giữa mình và Tống Lâm An.
Sau đó lại bảo rằng, ngày mai Tống Lâm An sẽ không đến đón dâu đúng giờ.
Nếu y không đến, ta có thể đến địa chỉ dưới đây tìm y.
Trước đó ta chẳng hề hay biết Tống Lâm An còn mối nợ tình cảm với ai khác nên đọc xong tức run cả người.
May có khuê mật Thục Mẫn an ủi, bảo rằng Tống Lâm An được nhiều người ái mộ, biết đâu có kẻ cố ý tung tin nhảm trước đại hôn nhằm ly gián ta.
Nghĩ tới việc Tống Lâm An lúc thường đối xử với ta cũng không có phần nào giả dối, ta dần vơi giận.
Ai ngờ khi đoàn rước dâu tới lại thiếu mặt Tống Lâm An.
Huynh đệ thân thiết của y nói, giữa chừng Tống Lâm An bị một nha hoàn nhỏ gọi đi.
Trước khi đi, y nói chắc chắn sẽ chạy đến kịp, xin ta hãy đợi, sau này sẽ giải thích.
Ta lập tức nhớ đến lá thư kia, trái tim bỗng chùng xuống.
Ta là người nóng tính, vội khoác hỉ bào rồi lên ngựa phóng thẳng đến địa chỉ kia.
Những người khác can không được nên đành lục tục đuổi theo.
Đó là một tiểu viện tinh xảo thanh nhã.
Khi ta đến thì nghe thấy Tống Lâm An nói với nàng ta: “Minh Ý, là ta sai khi nhầm lẫn lòng thương hại với tình yêu, phụ tấm chân tình của muội.”
“Nếu muội không chê, ta có thể nhờ mẫu thân nhận muội làm nghĩa nữ, sau này khi muội gả đi từ phủ Quận chúa, ta nhất định lo cho muội một mối hôn sự thật tốt.”
Tô Minh Ý vừa khóc vừa vùng vằng nói: “Lâm An ca ca, muội không cần mối hôn sự nào khác, muội chỉ cần huynh!”
Tống Lâm An sốt ruột: “Muội đừng kích động kẻo chất độc phát càng nhanh. Muội nói ta nghe, giải dược ở đâu!”
Tô Minh Ý khẽ cười: “Ta sẽ không nói. Hoặc huynh đi cưới thê tử để ta trúng độc chết, hoặc huynh chuẩn bị xe để ta mang huynh cùng đi tìm giải dược.”
Lần đầu tiên Tống Lâm An nổi giận: “Minh Ý, sao muội cứ nhất quyết ép ta như vậy!”
Nàng ta lặng im rơi lệ.
Hồi lâu sau, Tống Lâm An mới lên tiếng: “Được, ta đi với muội. Nhưng sau đó, giữa ta và muội xem như chấm hết.”
Y bế bổng nàng ta ra nhưng vừa vặn chạm phải ta đang đứng ngoài cửa, thân khoác hỉ phục.
Y thẫn thờ nhìn ta: “A Lam, xin lỗi, hôm nay ta không thể thành thân với nàng.”
Khi ấy ta vừa giận dữ vừa uất ức quát lên: “Tống Lâm An, hôm nay chàng chọn đi cùng nữ nhân này ư?”
Kẻ vốn kiêu ngạo như Tống Lâm An lần đầu tiên lộ vẻ yếu ớt cầu xin, y nói:
“A Lam, nàng có thể… có thể… đợi ta một ngày không, chỉ một ngày thôi.”
Ta lùi một bước, không ngờ y thực lòng muốn hối hôn.
Khi ấy những người khác cũng đuổi tới.
Trong cảnh tượng hỗn loạn, có người chửi mắng y, có kẻ khuyên nhủ ta.
Chính Khang Ninh Quận chúa bước ra giải quyết: “Hôm nay ngươi dám đi thì ta lập tức nhận A Lam làm nghĩa nữ, rồi chọn ngay cho con bé một lang quân tốt.”
Mắt Tống Lâm An đỏ hoe, gọi một tiếng “Mẫu thân!”
Lúc ấy, Tô Minh Ý hộc ra một ngụm máu, hơi tàn như sắp đứt.
Tống Lâm An không chần chừ nữa, y chỉ cúi đầu tạ lỗi cùng ta, rồi bế nàng lên xe ngựa, vội vã rời đi.
Trong đám đông nhốn nháo, Bùi Hằng bỗng bước ra nói: “Hắn không cưới, ta cưới!”
Đến khi Tống Lâm An và Tô Minh Ý lấy được giải dược trở về thì ta đã thành Bùi phu nhân.
Khang Ninh Quận chúa tức đến mức phát bệnh nặng, bắt Tống Lâm An quỳ trước cửa nhà ta.
Bà bảo chỉ khi nào ta nguôi giận thì chàng mới được đứng lên.
Nhà họ Tống đã thành tâm đến thế nên phụ mẫu ta cũng chẳng buồn truy cứu nữa, từ đó hai nhà xem nhau như thân thích xa.
Khang Ninh Quận chúa thường sai Tống Lâm An mang ít lễ qua cho ta, ta cũng khó mà khước từ ngoài cửa.
Có điều, hôm nay ta ở biệt viện ngoại ô kinh thành, sao Tống Lâm An lại tới?
Dù gì cũng đã mời người ta vào rồi nên không tiện đuổi, ta đành ra nói chuyện đôi câu.
Ta khuyên Bùi Hằng về phòng nghỉ.
Chàng tủi thân cúi đầu xuống: “Ta chờ nàng trong sân lâu như vậy, chỉ đuổi lại được một câu bảo ta về phòng.”
“Hắn vừa đến, nàng đã tức khắc ra gặp.”
“A Lam, nàng nhất định phải thiên vị lộ liễu thế sao?!”