Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pimguE7o0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Sau khi gia đạo bất ngờ sa sút, ta đến nương nhờ a di, vô tình bắt gặp biểu tiểu thư của phủ đang bày tỏ tình cảm với thế tử.

Nhưng nàng ta lại bị y từ chối không chút thương tình. 

Lời nói sắc bén, lạnh lùng của y khiến người ta xấu hổ đến chết.

A di dặn dò ta: “Trong phủ có ba vị công tử, bỏ qua thế tử lạnh lùng thì hai người còn lại con đều có thể thử một lần.”

Nhị công tử yêu thích văn thơ, tam công tử đam mê bói toán.

Ta thuận theo sở thích của họ mà tốn bao tâm sức, nhưng luôn bị vị thế tử với băng sương lạnh lẽo trên người quấy rối.

Y siết cằm ta, giọng điệu khó chịu: “Sao? Ta không lọt nổi vào mắt nàng đến mức thử một lần cũng không muốn?”

1

Khi ta vác hành lý được nha hoàn Thanh Quất của a di dẫn vào cửa, vừa hay thấy một nữ tử áo vàng đứng quay lưng về phía chúng ta, chắn giữa hành lang dẫn lối.

“Biểu ca, ta thích chàng là chuyện đáng xấu hổ lắm sao?”

“Chàng nói chàng thích người hiền dịu, trầm tĩnh, ta liền đi học thơ từ ca phú đến mức đầu óc mơ hồ, vậy mà chàng cũng chẳng thèm để ý đến ta.”

“Chàng lại nói thích những bức họa của danh sư, ta bèn đi học vẽ, nhưng làm thế nào cũng không vẽ đẹp được, tay ta tê dại cả rồi, chàng cũng không thèm nhìn ta một cái.”

Giọng nàng ta buồn bã, đến đoạn thương tâm thì thút thít nức nở.

Ta vội cúi đầu xuống, mặt Thanh Quất trắng bệch, nàng kéo ta định lùi lại về sau.

“Biểu muội nói nhiều như vậy, nhưng có liên quan gì đến ta?”

Nam tử bận y phục màu đen, tóc búi ngọc quan, dung mạo tuấn tú nhã nhặn, tấm áo gấm đường viền thêu chỉ vàng lấp lánh đến nhức mắt.

Ta thầm than thở, mới tới nương nhờ a di đã gặp chuyện này, đúng là xui xẻo.

Trước đây, phụ thân ta bị kẻ thù hãm hại, gia nghiệp to lớn mất đi bảy tám phần.

Ta là trưởng nữ trong nhà, vừa tròn mười sáu, bên dưới còn một muội muội và đệ đệ.

Mẫu thân lo lắng cho hôn sự của ta, liền viết thư gửi a di ở kinh thành, nhờ bà tìm cho ta một gia đình tử tế.

Thế nhưng thư hồi đáp của a di chỉ toàn là những lời mô tả tính cách của hai vị công tử trong vương phủ.

Nhị công tử yêu thích văn thơ, tam công tử đam mê bói toán.

Hai người này xem ra cũng dễ sống chung, miễn là ta thành thiếp của một trong hai người thì sau này ít ra cũng không lo ăn lo mặc, cuộc đời được đảm bảo.

Ta vốn không muốn lấy phu quân nhà quyền quý, chỉ mong tìm một gia đình bình thường, sống giản dị qua ngày, nhưng tốt xấu gì cũng được làm chính thất.

A di sai Thanh Quất – người bà tin tưởng nhất đến đón ta, trên dọc đường nàng dặn dò cặn kẽ, giải thích hết các mối quan hệ trong phủ.

Ta tò mò hỏi: “Vậy đại công tử thì sao? A di không nhắc đến trong thư.”

Thanh Quất khựng lại với sắc mặt e ngại, trước khi vào phủ, nàng hạ thấp giọng thì thầm với ta: 

“Đó là một Hắc Diêm Vương, tiểu thư sau này gặp thế tử gia thì nhớ tránh đường là được.”

Hắc Diêm Vương?

Ta rất tò mò, nhưng cũng hiểu đạo lý không nên hỏi những chuyện không nên hỏi.

Nghe lời khuyên để sống lâu hơn.

Nam tử đối diện bỏ lại nữ tử đang khóc nức nở mà đi tới, bước chân hơi khựng lại rồi dừng trước mặt chúng ta.

“Thế tử, đây là Giang tiểu thư đến tìm di nương.” 

Thanh Quất hoảng hốt nói.

Ta siết chặt hành lý, lòng hoảng loạn, mặt trắng bệch.

Y là thế tử sao? Chính là Hắc Diêm Vương đó sao?

Mới vào cửa đã gặp cảnh có người tỏ tình với Hắc Diêm Vương, lại còn bị từ chối. 

Phải làm sao đây?

“Ừm.” 

Giọng Vệ Yến lạnh lùng, ngữ điệu không nhanh không chậm nhưng mang theo băng giá, như đâm vào áo ta, khiến ta run rẩy.

Thấy người bên cạnh bước đi, ta thở phào, vẫn còn sợ hãi ngoảnh lại, nhưng chỉ thấy một góc áo chậm rãi lướt qua.

“Ngươi là bà con nghèo từ đâu đến đây thế?”

Nữ tử áo vàng không biết từ lúc nào đã ngừng khóc, nàng ta hất cằm lên, dùng giọng điệu kiêu ngạo chất vấn ta.

“Chu tiểu thư, Giang tiểu thư quê ở huyện Dung, lần này đến đây là để nương nhờ di nương.” 

Thanh Quất giải thích.

“Tình di nương?” 

Chu Nhã nhíu mày, cũng không nói thêm gì, chỉ là ánh mắt nàng ta quét qua người ta từng tấc, cuối cùng cười lạnh: 

“Đừng tưởng vào được vương phủ thì có thể bám vào cành cao, coi chừng mặt ngươi bị phá nát đấy.”

“Thế tử ghét nhất là những hồ ly tinh diêm dúa, nếu ngươi biết điều thì hãy thu lại cái dáng vẻ lẳng lơ đó đi, đừng khiến người khác nghĩ rằng bà con của di nương đều là hạng người không ra gì.”

Ta khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Chu tiểu thư cho là tốt, chẳng lẽ người khác cũng phải nghĩ là tốt?”

Nàng ta ngẩn ra, tức đến giậm chân: “Ý ngươi là gì? Ngươi coi thường thế tử sao?”

Chưa nói đến việc ta có coi trọng Vệ Yến hay không, nhưng y là người như thế nào chứ?

Y là hiền thần trong mắt hoàng thượng, là thân tín bên cạnh thái tử.

Một nhân vật như vậy đâu đến lượt nữ nhi của một thương nhân nhỏ nhoi như ta có thể phán xét.

Chu Nhã rõ ràng đem cơn tức giận vì bị từ chối mà trút lên đầu ta, trông nàng ta chẳng khác gì kẻ ngang ngạnh gây sự.

“Chu tiểu thư…” 

Một giọng nói từ phía sau bất ngờ vang lên.

Da đầu ta lập tức căng cứng. 

Đây chẳng phải giọng của Vệ Yến sao?

Chẳng phải y đã rời đi rồi sao? Sao lại quay lại nữa?

Những lời ta vừa nói ban nãy…

Xong rồi, vừa mới chân ướt chân ráo tới đây mà ta đã đắc tội với Hắc Diêm Vương.

“Chu tiểu thư nếu không có việc gì nữa thì về phủ sớm đi.”

Ánh mắt Vệ Yến nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu ta, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, rồi y nhận lấy cuộn văn thư mà tiểu tư bên cạnh vừa mang tới, sau đó mới ung dung quay người rời đi.

Thì ra là y quên lấy đồ.

Ta thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng như được đặt xuống đất.

Có lẽ… y không nghe thấy?

Chu Nhã thấy Vệ Yến không thèm ngoảnh đầu lại mà đi luôn thì tức tối liếc ta một cái, vội vàng nâng váy đuổi theo.

Khi chúng ta tới chỗ ở của a di, Thanh Quất thuật lại rõ ràng những gì xảy ra bên ngoài.

Ta ngồi trên ghế, bất an hỏi:

“A di, thế tử có để bụng không?”

A di thở dài:

“Sau này con phải tránh xa hắn ra, dù sao con cũng không cần bận lòng vì hắn.”

“Ta đã viết trong thư rồi, nhị công tử và tam công tử con thích ai hơn?”

“Con tự mình chọn một người, về sau cả đời cũng không phải lo cơm áo gạo tiền.”

Ta định từ chối nhưng bà đã chặn miệng trước:

“Phụ thân con không ra gì mới bị kẻ khác lừa gạt, mất sạch gia tài, giờ cả nhà phải dựa vào mẫu thân con may vá lặt vặt để kiếm miếng ăn, chẳng lẽ con không muốn nhờ việc trèo lên cao này để giúp họ lật ngược tình thế sao?”

“Còn nhị muội của con lớn lên xinh đẹp mỹ miều, còn chưa cập kê mà đã được bao người khen ngợi.”

“Tang Ninh, thời buổi này, đẹp chính là tội lỗi bẩm sinh của nữ nhân.”

“Ngọc đẹp trong tay chính là tai họa, phàm phu sở hữu lại phải gánh trách nhiệm.”

A di nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, lấy son thoa lên môi ta một lớp hồng nhạt:

“Việc con cần làm chính là dùng nhan sắc này để bảo vệ bản thân, bảo vệ gia đình.”

Trong lòng ta bỗng dâng lên một nỗi buồn man mác, những lời bà nói không sai.

Ở huyện Dung, sau biến cố gia đình ta, có không ít kẻ trơ trẽn nhòm ngó nhan sắc của tỷ muội ta đã thuê bà mối tới cửa cầu thân.

Đêm trước khi rời đi, ta còn cầm gáo nước đánh cho một tên trộm trèo tường mặt mũi đầy thương tích.

Mẫu thân bất lực trăm bề, chỉ đành gửi gắm hôn sự của ta cho a di.

“Nhưng con chẳng biết làm gì cả.” 

Ta lo lắng nói.

“Con không cần biết làm gì, chỉ cần gương mặt này cũng đã thành công bảy phần rồi.”

Bà lấy từ bên cạnh ra một bức họa, trên đó là nhị công tử Vệ Hàn.

Hắn có nét tương tự với Vệ Yến, nhưng đôi mắt lại ấm áp hơn, không giống ánh mắt lạnh như băng ngàn năm của Vệ Yến.

Vệ Hàn là một văn thần, làm học sĩ trong Hàn Lâm viện, là người có tính tình ôn hòa nhất trong phủ.

Dù bổng lộc ít, nhưng bổng lộc ít thì nuôi thiếp cũng ít.

Ta vỗ đùi.

Chính là hắn!

A di sắp xếp cho ta mấy bộ y phục thanh đạm lịch sự, để ta đứng trên con đường mà Vệ Hàn hay đi qua rồi giả bộ làm người tao nhã.

Ta đứng đợi liên tiếp nửa tháng, đến khi trời bắt đầu rơi những hạt tuyết li ti.

Giữa tiết trời lạnh giá, phong thái tao nhã thì có được, nhưng nước mũi của ta cũng chẳng ngừng chảy.

Cành mai vàng trên cây nở rộ rực rỡ, ta đứng nép vào nơi tránh gió, run cầm cập đến mức ngón chân cũng không còn cảm giác.

Thanh Quất núp ở góc len lén ra hiệu cho ta:

“Nhị công tử tới rồi, Giang tiểu thư, người mau chuẩn bị đi.”

Ta hít sâu một hơi, dậm chân, cắn răng, ngẩng cao đầu, mở miệng ngâm bài thơ đã thuộc nằm lòng đêm qua:

“Thu tùng nhiễu xá tự Đào gia,

Biến nhiễu ly biên nhật tiệm tà.

Bất thị hoa trung thiên ái cúc,

Thử hoa khai tận cánh vô hoa.”

Giọng điệu mềm mại, trong trẻo hòa cùng những bông tuyết chầm chậm rơi, ta không tin Vệ Hàn thấy cảnh nào mà không làm động lòng?

Ta tự thấy mình dựng cảnh quá tốt, nhưng tiếng nói từ sau lưng vọng tới khiến ta chỉ muốn có một trận tuyết lớn chôn vùi mình đi cho rồi.

“Bài thơ này là thơ vịnh cúc.” 

Giọng Vệ Yến u ám, y và Vệ Hàn lần lượt đứng bên phải, bên trái ta.

Y ngước mắt nhìn cành mai vàng trên đầu ta, vẻ mặt như cười như không.

Ta liếc mắt muốn tìm bóng Thanh Quất, nhưng chẳng biết nàng đã trốn đi đâu rồi.

Nha đầu này, sao không ra hiệu trước hả, nếu báo cho ta biết Vệ Yến cũng ở đây thì đảm bảo ta chạy còn nhanh hơn thỏ.

Vệ Hàn nghi hoặc:

“Giang tiểu thư, hôm nay tuyết lớn, cô đứng đây vịnh cúc?”

Mặt ta đơ ra, miệng đắng ngắt. 

Tối qua nằm ngâm thơ cả đêm mà quên mất thơ cần khớp với cảnh vật.

“Ta… cảm thấy hoa cúc rất đẹp.”

“Nhưng trên đầu cô là mai vàng.”

Vệ Hàn kéo chặt áo choàng, nửa khuôn mặt giấu trong bộ lông hồ ly đầy vẻ khó hiểu.

Ta cố giữ bình tĩnh:

“Ta biết… mai vàng cũng không tệ.”

“Đại ca, Giang tiểu thư cũng thích cúc, nữ tử trong kinh phần lớn đều thích mẫu đơn, thược dược rực rỡ.”

Vệ Hàn nói líu ríu như thể vừa phát hiện điều gì đó rất quan trọng.

Cũng?

Còn ai cũng thích cúc nữa?

Ta nghi ngờ ngước đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Vệ Yến.

Trong mắt y lóe lên một thứ cảm xúc mà ta không hiểu được.

“Hắt xì…”

Cơn gió lạnh thổi qua làm mấy mảnh băng trên cây rơi xuống, chui tọt vào cổ áo khiến ta không chịu nổi mà hắt hơi một cái.

Thôi xong, vậy là hình tượng tiểu thư thùy mị ta vất vả dựng nên đã tan thành mây khói.

Một tiếng cười khẽ như gió thoảng lọt vào tai ta.

Khi ta ngẩng đầu nhìn lại, hai người kia đã đi xa.

Vệ Hàn nói vài câu với người bên cạnh, rồi lại quay đầu nhìn ta một cái, vẫy tay nói:

“Giang tiểu thư, đại ca ta nói hoa cúc rất đẹp.”

Hoa cúc rất đẹp?

Ta sững người.

Hoa cúc đẹp thì liên quan gì đến ta chứ?

Chẳng lẽ Vệ Yến bị đông lạnh đến ngớ ngẩn rồi?

Đêm đó, ta cuốn mình trong chăn, vừa lau nước mũi, vừa uống thứ thuốc đắng hơn cả hoàng liên.

Đầu đau ta như búa bổ, vậy mà lên cơn sốt cao.

A di nghiến răng:

“Ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho con, phong hoa tuyết nguyệt, dáng người này, gương mặt này nửa đêm đứng trong nghĩa địa cũng giống hệt hồ ly tinh, vậy mà lại làm hỏng việc ở chỗ Vệ Hàn.”

“Chẳng lẽ hắn đọc sách đến ngốc luôn rồi? Không biết thưởng thức sắc đẹp sao?”

Ta than thở:

“Chỉ tại thế tử cũng ở đó, nếu không thì ít ra con còn để lại chút ấn tượng với nhị công tử.”

A di im lặng.

Vệ Yến bình thường bận rộn, mười ngày nửa tháng không thấy bóng về nhà, nhưng gần đây lại rảnh rỗi đến nỗi ngày nào cũng trở về phủ.

Ta uể oải nghỉ ngơi ba ngày, cuối cùng cũng gượng dậy được.

Lần này, a di trở nên khôn khéo hơn, bà bỏ tiền mua chuộc tiểu tư bên cạnh Vệ Hàn, biết được rằng hắn đang tìm một bức tranh.

Đó là kiệt tác vang danh của danh họa Đàm đại sư, “Măng mọc sau mưa”.

Mà ta lại có bức tranh đó.

Tùy chỉnh
Danh sách chương