Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lời vừa thốt ra, cả nhà đều sững sờ.
Đầu tôi như nổ tung một cái “đoàng”.
Cội Cội là con gái ruột của cha tôi?
Chân tôi mềm nhũn, gần như ngã quỵ tại chỗ.
Tôi ngồi bệt xuống đất, cổ họng nghẹn lại chỉ thốt ra được một câu thì thào khô khốc:
“Vậy… cháu với Cội Cội là…”
Cả gian nhà chìm trong tĩnh lặng chết người.
7
Tiếng khóc của mẹ khiến tôi càng thêm nghi hoặc.
Bà đang nói gì vậy, đang mắng bố tôi sao?
Khi tôi đẩy cổng sân bước vào, trước mắt chỉ thấy bố tôi nằm sõng soài trong vũng máu.
Toàn thân ông đầy vết thương, quần áo bị xé rách, máu chảy lênh láng dưới thân.
Mẹ ôm lấy thi thể ông khóc không thành tiếng, vừa đấm vào ngực ông vừa gào lên đầy oán trách.
“Con à, bố mày làm ra cái loại chuyện gì đây chứ!”
Tôi cuống cuồng chạy lại.
Khi đưa tay ra thử, cơ thể ông vẫn còn hơi ấm, nhưng tim đã ngừng đập từ lâu.
“Mẹ, bố làm sao vậy!”
Tôi hét lên.
Mẹ tôi giận dữ, tát tôi một cái.
“Thằng chết tiệt, mày đi đâu mà giờ mới về hả?”
Tôi còn chưa kịp giải thích thì bà đã lau vội nước mắt, loạng choạng chạy ra khỏi nhà.
“Mày ngồi đây canh xác bố mày, tao đi gọi chú ba mày.”
“Mẹ… đợi chút…”
Tôi định gọi bà lại nhưng bà đã chạy khuất ra tận đầu ngõ.
Nhìn thi thể đẫm máu của bố, tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.
Chẳng lẽ… bố cũng là do Cội Cội hại chết sao?
Không lẽ… bố tôi thật sự đã làm chuyện gì với Cội Cội, nên mới khiến cô ấy chết oan?
Giờ đã quá nửa đêm, gió đêm bắt đầu lạnh dần.
Tôi vừa mới chạy một trận, mồ hôi thấm ướt lưng, gặp gió thì rùng mình ớn lạnh.
Tôi ôm lấy xác bố, run rẩy hỏi ông đã làm gì.
Thật ra… đêm hôm đó tôi…
Đang hồi tưởng lại.
Bỗng dưng bên tai vang lên tiếng gõ cửa.
Âm thanh đột ngột ấy khiến tôi giật bắn mình.
Rõ ràng tôi nhớ là… cổng đâu có đóng đâu.
Quay đầu nhìn ra, quả nhiên cổng sân vẫn đang mở toang, bên ngoài chẳng có ai.
“Cốc cốc cốc… cốc cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lần này, tôi mới nhận ra… âm thanh ấy không phải từ ngoài cổng vọng vào, mà là…
Từ trong nhà!
Cổ tôi cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía gian giữa.
Cánh cửa gỗ cứ rung lên liên hồi, như thể bên trong có thứ gì đó đang đập mạnh vào.
“Ai đấy? Ai trong đó vậy?”
Tôi run run tiến tới, tay còn nắm chặt cái xẻng sắt.
Vừa mở cửa ra.
Một khuôn mặt trắng bệch, ướt sũng nước hiện ra trước mắt.
Là… Cội Cội.
Tôi giật lùi lại, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Cô ấy chẳng nói gì, cứ thế lướt qua tôi, bước thẳng đến chỗ bố tôi.
Nhìn thấy ông, gương mặt hiền lành của Cội Cội chợt méo mó, vặn vẹo vì oán hận.
Hai dòng máu đen từ khóe mắt cô lặng lẽ chảy xuống.
Cô đấm đá liên tục vào thi thể bố tôi.
“Tại sao… tại sao ông không giúp tôi?
Tại sao lại hại tôi?
TẠI SAO?!”
Như muốn trút hết căm phẫn, cô kéo lê thi thể ông khắp sân.
Máu vấy khắp nơi, xác bố tôi bị cô xé nát thành từng mảnh.
Móng tay dài như móng vuốt, rạch toạc da thịt, bẻ gãy từng đốt xương, rồi vứt tứ tung.
Đôi mắt vô hồn vẫn rỉ ra máu đặc sánh, từng giọt nhỏ xuống đất.
Tôi nắm chặt lá bùa trong tay, sợ cô ta nổi điên rồi sẽ giết cả tôi.
Cho đến khi… đôi mắt trắng dã ấy nhìn thẳng về phía tôi.
Tiếng khóc của Cội Cội đột ngột ngừng lại.
Cô ấy đột nhiên bật cười.
“Anh A Niên, anh thấy hết rồi đúng không?”
8
“Tôi không có! Tôi không thấy gì hết, đừng tìm tôi!”
Trong khoảnh khắc đó, tim tôi như rơi xuống vực, hoảng loạn đến mức chạy thục mạng ra ngoài.
Nhưng Cội Cội vẫn bám theo sát nút.
Dù tôi có chạy đi đâu, cô ấy vẫn lặng lẽ theo sau, không chạm vào tôi, không bóp cổ, chỉ lặng lẽ bám theo từng bước một.
Miệng còn khe khẽ hát bài hát năm xưa hai đứa từng định tình.
Chương 6 tiếp :