Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Hôm , không một mình Phó Duật đến tiệm bánh, mà anh còn dẫn theo cả đám Trần Tục.
Mỗi người làm ngay thẻ tích điểm 20 triệu, trở thành khách hàng VVVIP của tiệm bánh này.
Tống Nhã cười đến không khép miệng nổi: “Cứ tưởng tới, hóa ra là Thần Tài. Mời Thần Tài qua bên này ngồi.”
Nhưng Phó Duật lại không tập trung, cứ liên tục ngó phía bếp bánh trong tiệm.
Không thấy người cần gặp, anh cụp mắt xuống đầy hụt hẫng.
“Cậu chẳng bà chủ tiệm sao?”
Bị hỏi vậy, đang nhai bánh bỗng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo.
“Hả?”
“ người lâu lắm không gặp, không tính nói chuyện vài câu ?”
Trần Tục bật cười, lập tức đẩy dậy.
vò đầu, mơ mơ hồ hồ đứng dậy đi tìm Tống Nhã.
Phía , mấy người kia đang dùng khẩu hình miệng ra hiệu: “Hỏi ấy đi!!!”
gật đầu lia lịa.
“Hôm nay không thấy ạ?”
“Cô ấy hả? Hôm nay không có đây, đi làm rồi.”
lại gật đầu, quay lại Phó Duật.
“, Duật ca, hôm nay không có đây.”
Phó Duật: …
“Tôi có hỏi đâu.”
dứt lời, anh đã đứng dậy bỏ đi.
Tống Nhã há hốc: “Không hiểu nổi, hồi xưa anh ta làm sao theo đuổi được Tiểu vậy?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu: “Không biết.”
6
Những ngày đó, ngày nào Phó Duật cũng “tình cờ” đi ngang qua tòa công ty tôi.
Chạy bộ buổi sáng, “vô tình” lướt qua.
Thấy tôi, ánh mắt anh lập tức lảng đi, giả vờ như không biết.
Chạy bộ buổi tối, anh vẫn đi qua trước cửa tòa công ty.
Thấy tôi, còn gật đầu chào một câu: “Trùng hợp .”
Dạo này mùa mưa dầm, thời tiết không mấy dễ chịu, gió lớn kèm mưa rơi.
Tôi cứ ngỡ Phó Duật rồi cũng sẽ bỏ cuộc.
ngờ hôm đó trời mưa, anh vẫn mặc áo mưa mà chạy bộ.
Đừng hỏi lý do, hỏi thì anh đáp: “Tôi yêu vận động.”
Cứ thế kéo dài nhiều ngày liền, tôi cũng không chủ động nói chuyện với anh.
Trong phòng bao thuộc.
Phó Duật ngồi cùng Trần Tục.
bàn không còn là những chai rượu rỗng.
Mà là từng túi bánh mì chất đống.
Trần Tục bóc một cái, nhét miệng, nhai cái: “Bánh Napoleon mới hôm nay ngon đấy.”
“Ừ ừ, lần trước Tống Nhã cho cậu mấy mẩu vụn, cậu cũng khen ngon mà.”
“Đó gọi là dễ nuôi! Duật ca, anh thử không? Napoleon đó, ngon lắm.”
Phó Duật chẳng có tâm trạng đâu mà .
Trần Tục thấy có gì đó là lạ, mấy ngày nay Phó Duật cứ gọi họ đến phòng bao, nhưng chẳng nói gì, cũng ra tâm trạng anh có vấn đề.
“Duật ca, em thấy dạo này anh cứ là lạ.”
Trần Tục mạnh dạn suy đoán, “Không lẽ là vì ?”
Phó Duật không trả lời thẳng, bóc một cái bánh, giả vờ vô tình hỏi: “Mấy người Tống Nhã, chắc cũng biết chút ít về ?”
“Cũng tàm tạm.”
liếc Phó Duật: “Bình thường thôi, bọn em thì thân với chồng cô ấy hơn.”
Phó Duật giật mình: “Cô ấy kết hôn rồi?”
Trần Tục nhai nói: “Ờ, chắc sắp thành chồng cũ rồi.”
Phó Duật như trời sập trước .
trong vòng một phút, Phó Duật đã tự thuyết phục được bản thân.
“Không yêu thì không nên ràng buộc nhau. Hợp lý. Tôi ủng hộ cô ấy ly hôn.”
Vũ Khả đang bánh tart khoai môn, lẩm bẩm như niệm chú:
“ thích kiểu đàn ông đẹp trai, không hút thuốc, không uống rượu, tốt nhất là chững chạc, điềm đạm.”
“Chuẩn đấy!”
…
Mọi người càng nói càng hăng, Phó Duật càng càng bực: “Tôi đâu có hỏi mấy người.”
Cả đám nhau, là chẳng hiểu nổi năm 19 làm sao chịu nổi khi làm bạn với Phó Duật.
7
Tan giờ nghỉ trưa, trợ lý nói với tôi rằng thấy Phó Duật dưới công ty.
Chuyện Phó Duật bị mất trí nhớ không trong công ty biết, họ đều nghĩ là tôi và anh đang giận nhau.
Khi tôi xuống dưới, liền thấy Phó Duật đang bước qua bước lại trước cổng công ty, làm bộ như tình cờ đi ngang.
“ nói anh tìm tôi?”
Tôi tiến lại gần, gió nhẹ vặn thổi bay mái tóc tôi, tà váy cũng phất lên theo một đường cong hoàn hảo.
Vành tai Phó Duật không kiềm được đỏ bừng.
Anh lập tức dời mắt: “Không có.”
Chính anh còn không phát hiện ra, mình đang bước đi tay trái chân trái.
Tôi khẽ cười: “Ồ.”
“Tôi làm việc đây, anh cũng lúc đi ngang qua dạo mát ? Trùng hợp .”
anh đỏ đến tận mang tai.
Phó Duật 29 , bình thường lời tán tỉnh mờ ám giường nói ra không chớp mắt.
Không ngờ hôm nay còn có thấy dáng vẻ ngượng ngùng này của anh.
“Tôi xuất hiện đây, sẽ không gây phiền phức gì cho em chứ? Người trong công ty đều thấy cả rồi.”
“Có gì mà phiền phức. Họ đều biết anh mà.”
Một chiếc lá rơi xuống vai anh.
Tôi đưa tay phủi đi.
Phó Duật cúi đầu, trông chẳng khác gì một thiếu niên bị trêu chọc, cố chấp nói: “Chúng ta như thế này… là không .”
Nhưng rõ ràng như vậy, anh lại chẳng hề né tránh tay tôi.
“Sao lại không ?”
Tôi ghé sát lại, hơi thở lướt qua vành tai anh: “Không anh đang muốn theo đuổi tôi sao?”
Phó Duật toàn thân cứng đờ, lùi lại một bước như bị điện giật.
“Em… em biết rồi ?”
Tôi vén tóc: “Biết chứ. Anh muốn theo đuổi tôi, nhưng anh cũng cho tôi chút thời gian để suy nghĩ chứ, không?”
Phó Duật siết chặt lòng bàn tay: “Được.”
8
Tôi Phó Duật khi anh 27 , là tổng giám đốc của một công ty niêm yết, trẻ , thành đạt, chín chắn và điềm tĩnh.
Chúng tôi nhau qua một buổi xem mắt.
Trước buổi xem mắt đó, tôi đã từng gặp anh một lần.
Khi đó, anh đang tranh cãi với ông bà Phó về chuyện xem mắt.
Anh không muốn kết hôn.
Nhưng ông Phó lại cho rằng anh đã 27 , nếu không kết hôn bây giờ thì này chẳng còn muốn lấy nữa.
Còn nói rằng ông và mẹ Phó đã cưới ngay khi tốt nghiệp đại học, nào có như anh, chẳng ngó ngàng.
Hôm ấy là lần đầu tiên tôi thấy một Phó Duật lạnh lùng tự chủ lại có mất kiểm soát đến thế.
Bất đắc dĩ, anh vẫn đồng ý gặp tôi một lần.
Thái độ của anh hôm đó cũng hờ hững, lạnh nhạt.
Vậy mà ngay ngày hôm , ông Phó đã mang sính lễ đến tận tôi.
khi kết hôn, Phó Duật rất ít khi để lộ cảm xúc gương .
Trừ những lúc “nộp thuế giao dịch vợ chồng”, còn lại chúng tôi luôn giữ mối quan hệ khách sáo, mực.
Nhưng điều đó cũng chẳng sao.
Tình cảm nhạt thì có nuôi dưỡng dần.
Hẹn hò với một Phó Duật 19 , xem như bù đắp lại cho cuộc hôn nhân chóng vánh mà chẳng có nổi một mối tình tử tế.
Giai đoạn mập mờ ấy…
Luôn là lúc khiến người ta rung động nhất.
9
“Duật ca, hôm nay có chuyện vui gì thế? mày hớn hở, còn mời tụi em cơm nữa.”
Phó Duật vô tình để lộ màn hình điện thoại, là ảnh đại diện của tôi: “Tôi đã kết bạn được với cô ấy WeChat rồi.”
Trần Tục liếc qua, mắt tối sầm: “Duật ca, haha, chúc mừng anh nha.”
lúc đó, điện thoại vang lên tin nhắn liên tiếp.
Phó Duật cong môi cười, đứng dậy: “Tôi có việc, tiền cơm trả rồi, mấy người cứ đi.”
Trong phòng bao.
“Không chứ? Cả mấy ngày nay hồn vía mây, ngày nào cũng đi sớm về muộn, để xin được WeChat của… vợ hợp pháp ?”
“…”
Những ngày gần đây, Phó Duật cứ có chuyện hay không cũng tìm đến công ty tôi.
Rủ tôi cơm, hỏi tôi tan làm có bận gì không.
Nhưng nhận thức về chuyện yêu đương của Phó Duật năm 19 … vẫn dừng lại mức cơm, xem phim.
Còn mấy chuyện khác…
Hoàn toàn mù tịt.
Xem phim, tôi khẽ chạm mu bàn tay anh, anh lập tức nhét tay túi áo.
Khi đưa tôi về, tôi bảo anh thắt dây an toàn giúp, anh cứng đờ người, giữ khoảng cách tuyệt đối, chẳng chạm tôi lấy một lần.
Tiếp tục như thế thì không ổn.
“Phó Duật, tôi có chồng đấy, anh biết chuyện này không?”
Phó Duật cúi đầu, đuôi mắt đỏ bừng, giọng khẽ khàng: “Em có đừng đùa giỡn tôi nữa không?”
Tôi nắm lấy tay anh: “ ra—”
Lời còn chưa nói hết, điện thoại Phó Duật vang lên.
Là em họ anh, đang học đại học.
“Anh , lần trước anh nói dẫn dâu đến chơi, chừng nào anh mới đến đây? Em đợi người lâu lắm rồi đó.”
Cơ Phó Duật cứng đờ: “ dâu?”
“ rồi, sao thế? Anh, em nói anh bị tai nạn, chẳng lẽ đập đầu đến nỗi hỏng cả não rồi?”
“Làm sao anh có … Dù nói anh với dâu không thân lắm, nhưng đến cả chuyện cưới vợ cũng quên thì quá đáng lắm rồi đấy!”
Trước đó, Phó Duật thực sự chưa từng nghi ngờ chuyện mình có vợ là .
Thế giới quan của anh… hoàn toàn sụp đổ.
Phó Duật bất ngờ rút tay ra khỏi tay tôi.
“Xin lỗi!”
10
Tôi còn chưa kịp nói rõ sự với Phó Duật, thì anh đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi gửi tin nhắn qua WeChat cho anh, từng dòng đều không được hồi âm.
Chẳng lẽ sự bị cú sốc quá nặng sao?
Đang lúc tôi nghi hoặc, mẹ Phó gọi điện đến:
“Tiểu , không hiểu thằng Duật mình bị làm sao, mấy hôm nay cứ ru rú không chịu ra ngoài. Đêm đến còn thấy nó gào khóc như thất tình, cứ như kiểu bị bỏ rơi vậy. Mẹ kêu nó đến gặp con, nó nhất quyết không đi.”
“Mẹ sợ nó nghĩ quẩn, mà cũng sợ nó nghĩ thông luôn rồi. Con có đến thăm nó được không…”
Tôi nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của anh khi rời đi hôm ấy, trong lòng bỗng hiểu ra.
Có lẽ anh sự nghĩ rằng mình bắt cá tay.
“Mẹ, phiền mẹ nói lại với anh ấy, bảo là con đồng ý ly hôn. cần anh ấy đích thân đến nói với con, con sẽ ký.”
Mẹ Phó ngạc nhiên: “Sao lại thế được? Tuy trước giờ đều là nó phụ lòng con, nhưng bây giờ nó mất trí rồi còn bắt nạt con nữa, sao con dễ dàng buông tha cho nó vậy?”
Có một số chuyện, vẫn là để tôi tự mình nói với anh thì hơn.
từ người khác và từ chính miệng tôi, dù sao cũng không giống nhau.
“Mẹ yên tâm, con sẽ không ly hôn đâu.”
Tính toán thời gian đã hẹn trước với Phó Duật, tôi về tắm rửa.
Khi anh gõ cửa, tôi mới ra khỏi phòng tắm, mặc một chiếc váy ngủ mỏng, mái tóc còn ướt mềm rủ vai.
Chuông cửa vang lên nhiều lần tôi mới ra mở.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, anh sững người.
Anh liếc tôi, lại sang số cửa.
Khi nhận ra tôi còn chưa mặc cả đồ lót, gương anh lập tức đỏ bừng như bị thiêu cháy.
“Rầm” một tiếng, cửa bị anh đóng sập lại.
Tôi lấy khăn lau tóc, rồi lại mở cửa ra.
“Phó Duật, chẳng anh muốn ly hôn sao? đi, nói chuyện.”