Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Dù miệng gọi một tiếng “mẫu phi,” nhưng không hiểu sao lại khiến ta cảm thấy xa cách.

“Nếu như con không quen, trong cung Thải Tang cứ gọi ta là Ôn nương nương. Nhưng khi , nhất định phải gọi là mẫu phi.”

Diễm nhi lập tức níu chặt vạt ta, sợ ta bỏ rơi nó mà liều mạng lắc :

“Không… nay về sau, chính là mẫu phi của Diễm nhi.”

Đêm ấy, ta canh chừng nó chìm vào giấc ngủ. Dù đã ngủ say, nhưng đôi mày nhíu chặt, bàn tay cứng cỏi giữ lấy tay ta chẳng chịu buông.

Ta đặt xuống chiếc mùa đông khâu dở, khẽ vuốt những sợi tóc ẩm ướt vương trên trán Diễm nhi. Không hiểu sao, trong lại dấy một nỗi xót cho đứa trẻ quá mức chín chắn này.

Năm xưa khi Quý phi còn được sủng ái, mỗi lần Diễm nhi lâm bệnh, Bệ hạ cùng Quý phi đều ngày đêm chẳng rời, canh giữ bên giường.

Còn nay, một bộ phục ấm áp cũng chẳng có.

Nụ vừa rồi, rõ ràng là để lấy , nhưng không hiểu sao lại giống như khóc.

Trần ma ma khi về khẽ thở dài một tiếng:

“Quý nhân có nhân , nhưng ngàn vạn lần chớ hồ đồ… phải tự sinh lấy một đứa con cho mình là ổn thỏa.”

Trời dần tối, gió lạnh hiên rít gào hồi.

Ta vá xong tay , vừa ngẩng , thì thấy Diễm nhi đã tỉnh giấc tự lúc .

Cung nhân dâng cháo đã hâm sẵn trên lò, kèm theo mấy món phụ và bánh do chính tay ta làm.

Bùi Diễm ngấu nghiến, chẳng còn sót lại chút gì, trong ta cũng khó nén vài phần đắc ý:

“Cung Thải Tang tuy không sung túc bằng những cung , nhưng đồ nhất định là ngon nhất.”

“Vết còn, thì chẳng thể dùng đồ phạm kỵ*. Đợi khi Diễm nhi khỏi hẳn, ta sẽ cho con nếm thử hết thảy tay nghề của mẫu phi.”

(*) Trong học cổ truyền, khi trên còn vết , không nên những món kích thích vết khó lành (gọi là “phạm kỵ”), ví dụ như: đồ cay nóng, tanh hải sản, thịt dê, rượu… Những thứ này dễ gây viêm, làm mưng mủ, hoặc để lại sẹo.

Bùi Diễm đặt xuống, nghiêm túc ta:

“Mẫu phi, Diễm nhi thấy Quý phi nương nương được sủng ái. Diễm nhi có thể giúp trở thành sủng phi.”

Lời ấy khiến ta chỉ bật cho qua, chẳng hề coi là .

Nữ nhân trong hậu cung này ai nấy đều vắt kiệt tâm cơ mà tranh sủng, thi ca phú cưỡi ngựa múa kiếm, Bùi Dung há thiếu gì mỹ nhân tài nữ?

Ta nhập cung đã mười năm mà chẳng nghĩ cách gì để tranh sủng, một đứa trẻ chín tuổi lẽ lại có thể nghĩ được ư?

Bùi Diễm lại kiên định lắc :

“Con biết có một thứ, bọn họ đều không có… chỉ có mẫu phi là có thôi.”

Ta hoàn toàn chẳng rõ mình có gì đặc biệt.

Nếu sự có, thì đâu nỗi mười năm trong cung chẳng được thánh sủng.

Cho đêm thứ ba, Bùi Dung truyền chỉ muốn tới cung Thải Tang.

Ta vội vàng lục tìm mấy bộ phục cũ và vài món trang sức đã lỗi thời, hấp tấp vận chỉnh tề.

Tuy vải vóc hoa văn đều đã xưa cũ, trâm ngọc cũng mờ tối, nhưng ấy đã là bộ phục tốt nhất ta còn giữ được.

Diễm nhi lại lắc , nói rằng như vậy không ổn, nó có chủ ý .

Phấn son chỉ điểm qua loa, mặc một bộ phục ngủ màu nhạt.

Tóc vấn đơn sơ, chẳng cài lấy một món trang sức .

Diễm nhi ngoan ngoãn tựa gối ta, ngẩng mặt chỉ vào quyển sách, hỏi ta con chữ.

Trên lò nhỏ, một ấm chè đậu đỏ được hâm nóng. Cả gian phòng tràn đầy nến ấm áp.

Hương ngọt ấm của vỏ quýt hòa cùng mùi đậu đỏ lan tỏa, ấm cúng chẳng cảnh đoàn viên nơi nhân gia thường nhật.

“​Mẫu phi, xem, bên rơi lớn kìa.”

Ta thuận theo tay Diễm nhi chỉ, vô tình mỉm ngoảnh lại, nhận Bệ hạ đã đứng cửa sổ, vai phủ đầy , chẳng rõ đã lặng lẽ dõi ta bao lâu.

Có lẽ vì sợ quấy nhiễu sự an bình trong khoảnh khắc này, nên dẫu gió gào thét, Bùi Dung cũng không cho bọn thái giám hầu cận tùy tiện vào thông báo.

Khi mắt chạm ngay nụ quay của ta, vị đế vương quen trăm dáng giai nhân, thấu hết muôn vàn thủ đoạn tranh sủng, bỗng chốc lại sững sờ, thất thần lâu.

Ta run rẩy hành lễ, đứng dậy muốn phủi trên vai Bùi Dung, phát hiện phần lớn đã sớm tan chảy.

Thế nhưng hắn chẳng hề để tâm.

mắt khẽ dừng lại trên tấm rét vừa được vá bồi nửa chừng của Bùi Diễm, lưu ý vết trên trán đã bôi thuốc, cuối cùng lại rơi xuống ấm chè đậu đỏ còn hâm nóng trên lò.

Đã lâu ta không được hầu bên cạnh Bùi Dung, ngược lại Bùi Diễm so với ta còn giỏi hơn khoản xem xét sắc mặt .

Nó đã bưng sẵn một chè, cung kính dâng :

“Đây là do chính tay mẫu phi nấu, mời phụ hoàng nếm thử.”

Giữa ngày đông lạnh giá, một chè nóng hổi khiến tỳ vị cũng thấy ấm áp dễ chịu.

mắt Bùi Dung ta cũng thoáng mang theo sự tán thưởng:

“Nàng chăm sóc Bùi Diễm , trẫm không lầm .”

Ngày hôm sau, trời trong xanh, dương rực rỡ hòa cùng tia sáng lấp lánh mái ngói còn vương , lóa cả mắt.

Khi ta quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ, cảm giác chẳng trong mộng.

phần ban thưởng của Bùi Dung, phủ Nội vụ còn đặc biệt đưa tới không ít trái cây, rau củ tươi trong mùa đông, thêm thịt khô, mứt khô, lại cả hai con chim trĩ đuôi dài lông vũ rực rỡ.

Lúc ấy ta nhận , thì bọn nô tài phủ Nội vụ xưa nay mặt mày lúc cũng căng thẳng, cũng có lúc biết mỉm .

Cung Thải Tang vì phần thưởng được đưa tới liên miên mà dần chiêu mời một số phi tần gần gũi, lại thêm mấy hoàng tử sau giờ học cũng kéo nhau tới xem náo nhiệt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương