Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14.
Ta tưởng mình đang mơ, mơ thấy bản thân người ta đem ra quay nướng, có kẻ còn cầm cánh ta hỏi có ăn không, mà ta lại vô liêm sỉ vừa ăn vừa khóc… quá thơm rồi…
“ nào mà vẫn tỉnh? phải sư phụ sẽ nhanh chóng tỉnh lại sao?”
“Không sao, đừng lo lắng.”
Bên tai lại vang lên giọng . mà còn bên tai ta, thật sự là khó chịu, không thể đợi ta tỉnh hẳn rồi hãy à?
Khoan đã, phải ta đã rơi vào rồi sao? Vừa nghĩ tới đây, ta bật dậy, làm những người xung quanh giật mình.
“Thấy , ta đã bảo là không sao mà.” Đó là Nhị sư huynh.
“Mao Mao, tỉnh rồi, có thấy khó chịu đâu không?” Đây là Thư Dương.
“Tiểu nha đầu sao ngơ ngác ? lẽ cháy khét rồi ngốc luôn rồi?” Giọng lạ hoắc, nghe bao …
Ta quay đầu nhìn, bên giường có ba mỹ nam!!! Ta ngẩn người ra nhìn người gần nhất, “chụt” cái hôn lên.
“Mao Mao!!!” Thư Dương ôm mặt lùi lại hoảng hốt. Chậc… nếm vị gì hết.
“Phụt…” cuối giường, người huyền y bật cười, “Đây chính là tiểu sư muội sao? Dễ thương quá đi!”
Lại thêm kẻ giả tạo …
Nhị sư huynh thở dài: “Mao Mao, còn thấy khó chịu chỗ nào không?”
Ta xoa bụng nhìn về phía Thư Dương. Hắn hiểu ngay, liền đứng dậy đi chuẩn đồ ăn cho ta.
Ta ngồi trên giường ăn uống ngon lành, đồng thời nghe bọn họ kể lại sau đó.
Tuy thân thể ta yếu, nhưng rốt cuộc vẫn là phượng , có thể niết bàn tái sinh, ngay cũng làm gì . Sư phụ sớm đã biết có trải qua niết bàn có thể ổn định thần hồn của ta, nhưng cha nương chắc chắn sẽ không đồng ý, hơn niết bàn đâu phải muốn là .
Vậy nên sư phụ đưa ta đến biên cảnh tiên ma, thử vận may. Nếu có xảy ra, trước đó ta từng uống m.á.u Thư Dương, bất kể đâu hắn cũng cảm ứng .
là sư phụ không ngờ ta thật sự rơi vào . Dù ta không sợ , nhưng cũng phải lửa thường. Khi đó, sư phụ đang Yêu giới tìm Tứ sư huynh xin dược liệu, vừa nghe ta ngã xuống thì hồn phi phách tán, lập tức kéo Tứ sư huynh chạy tới.
Còn ta, may mắn thay vẫn có đầu óc! Trước khi rơi xuống, nhét hết đan dược Nhị sư huynh cho vào miệng. Hiệu quả gấp trăm lần, không phải đùa!
đây cần tĩnh dưỡng trăm năm, thêm nhiều đan dược bổ căn cố nguyên, cơ bản sẽ không còn vấn đề gì .
Nghe tới đây ta ngẩn người: “Ta có thể rồi sao?”
Nhị sư huynh xoa đầu ta: “ , đợi sư phụ điều chỉnh thêm đã.”
Ta cúi đầu nhìn bụng mình, phát hiện không còn đen kịt mà biến thành ngũ sắc rực rỡ, lông vũ sáng lấp lánh, tỏa ra quầng sáng mờ.
Ta đứng dậy, bước tới gương. gương không còn phản chiếu con tiểu phượng đen thui kia, mà là con phượng ngũ sắc uy nghi sáng chói!
Ta giương cánh, lại quay đầu nhìn đuôi lông: “Ha ha ha ha! Xem bây còn ai dám gọi ta là gà đen nhỏ !!”
Về phần Chấn Tây Vương kia, nương ta đã đích thân tới “thân thiết trò ” với hắn.
Còn sư phụ ta, lần gặp lại hắn thật sự thê thảm… Ban đầu ta còn tưởng là nương ta đánh, nhưng phải nương ta không đánh lại sư phụ sao? Sau biết là cha ta ra tay! Thì ra cha ta lợi hại như ??
Cha cha uy vũ!
Cha ta vừa giận sư phụ vì dám đưa ta đến nơi nguy hiểm, vừa cảm kích vì sư phụ vài đã giải quyết vấn đề thần hồn bất ổn của ta, là vừa đánh vừa lời cảm ơn…
Cha, chắc cha không tâm thần phân liệt đấy chứ?
15.
Ta không theo cha nương về, vì ta đã có thể tu luyện, lại còn có sư phụ, còn có thể vào cung để tập, đã đến phải rèn luyện bản lĩnh thật sự rồi!
Mỗi ta cùng Thư Dương, buổi sáng thì cung, buổi chiều thì tu luyện, tháng trôi qua rất nhanh.
là, sáng sớm hôm ấy, tẩm điện của Thư Dương bỗng vang lên tiếng hét chói tai xé tan bầu trời…
Không phải ta! Ta là phượng cao quý tao nhã cơ mà.
Thư Dương ôm chăn co ro góc, còn ta thì ngồi ngay bên cạnh, thì nắm tay, thì chạm chân ~
Ê! Ta rồi!
Thư Dương đỏ mặt, hối hả bảo ta mau quần áo. Đúng là bé xé ra to, ta còn chê hắn không có cơ bụng, mà hắn lại chê ta!
Ta tiện tay vào bộ y phục hắn đưa. Đúng đó, Nhị sư huynh đẩy cửa bước vào. Ta đang định chào thì đã Thư Dương vội vàng kéo vào lòng, dùng chăn quấn kín lại.
“Nhị… Nhị sư huynh, huynh ra ngoài trước đi, Mao Mao vừa , không tiện!” Thư Dương mặt đỏ bừng, lắp bắp .
Nhị sư huynh hiểu ngay, gật gật đầu rồi bước ra.
Ta chui ra khỏi chăn:
“Thư Dương! Ngươi làm cái gì vậy! Suýt thì ngộp c.h.ế.t ta rồi!”
Thư Dương cứng ngắc không dám động:
“Ngươi y phục xong ?”
“ xong rồi!”
hắn dám quay đầu lại nhìn. Ta trừng mắt to tròn nhìn hắn, mặt hắn càng đỏ hơn, ta còn lo hắn bốc khói mất. Ta vừa định hỏi có sao không thì hắn đã như làn khói, chạy biến ra ngoài.
Hôm nay ta đều cung khoe khoang.
“Xem ! Ta rồi! Xem ta xinh đẹp biết bao!”
Hê hê hê… miệng không khép lại nổi. Thư Dương lẽo đẽo theo sau, sợ ta cười đến rớt cằm.
Buổi tối, Thư Dương sống c.h.ế.t không cho ta vào tẩm điện hắn ngủ . Hắn bảo ta đã , nam nữ khác biệt, phải về tẩm điện của mình.
Ta liếc hắn cái, bụng thầm nghĩ: sao tên nhóc cứng nhắc chứ! thành người thì không thể cùng ngủ, ta lại thành phượng là mà!
Nhìn ta hiên ngang lắc lư cái đuôi dài sải bước vào phòng hắn, người Thư Dương như thể già đi mấy chục tuổi…