Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta là tiểu phượng duy nhất được sinh ra trong Phượng tộc suốt gần ngàn năm nay, trưởng lão trong tộc lo lắng đến phát sầu…
Đừng hiểu lầm, không phải bọn họ không thích ta, chỉ là nương ta mang thai ta thì lại chạy đến Đông Hải tìm công của Đông Hải Long Vương nhau, kết quả khiến ta sinh non…
1.
Ta oa oa cất tiếng chào đời thì nương ta đang cầm roi quất vào người công của Đông Hải Long Vương, vừa quất vừa mắng:
“Cho ngươi dám quyến rũ phu quân của ta! Cho ngươi dám đưa y phục cho hắn!”
công cũng hề kém thế:
“Bổn công chính là vừa mắt hắn đấy! Thì sao nào! Có bản lĩnh thì công bằng mà cạnh tranh đi!”
Nương ta hừ một tiếng:
“ ta là phu thê hợp pháp! Ta việc gì phải công bằng mà cạnh tranh với ngươi?”
Cha ta chỉ đứng một bên mà bất lực, sợ nương ta lỡ tay c.h.ế.t người ta. không cho nương , thì cha ta lại sẽ quất cho te tua…
Cha ta là Cửu Hồ, Hồ tộc nổi danh dung mạo diễm lệ, mà cha ta còn là thiếu tộc trưởng, dung nhan lại càng tuyệt thế. Năm theo đuổi cha ta, nghe nói người xếp hàng có thể vòng quanh Cửu Trùng Thiên mấy vòng!
Còn việc nương ta sao lừa… khụ… sao theo đuổi được cha ta, theo lời nương nói thì là nhờ nhân cách hấp dẫn.
Nương chắc chứ, không phải dựa vào bạo lực à?
Khụ khụ… lại lạc đề rồi…
Nương ta với công từ đáy biển lên tận trời, đang đến hứng khởi, thì cha ta đột nhiên thấy có vật gì từ giữa hai chân nương ta rớt xuống…
Không sai, vật chính là ta…
Tội nghiệp quá! năm cha ta không ở bên, e rằng nương ta còn mình đã sinh ! đâu sau này ta đã phải lưu lạc ở xó xỉnh nào của Đông Hải mà mưu sinh…
Cha ta lập tức ôm lấy ta, ngăn nương ta lại, rồi đưa ta Phượng tộc.
Lẽ ra đã gả cho thì theo , gả cho chó thì theo chó, nương ta gả cho Cửu Hồ thì phải theo Cửu Hồ, khổ nỗi nương ta sát khí vang danh, tộc trưởng Cửu Hồ vừa khóc vừa van nài cha ta đi theo nương ta Phượng tộc, đừng đến gieo họa cho tộc của hắn.
Cha ta hiếu thuận, bèn từ bỏ vị trí thiếu tộc trưởng, dứt khoát theo nương ta Phượng tộc.
Nương ta là ứng cử viên cho vị trí tộc trưởng Phượng tộc, nàng không chịu kết hôn trong tộc, lại nhất quyết cưới cha ta – một người đẹp vượt xa thiên hạ – nên đá khỏi danh sách kế thừa.
đá thì kệ! Nương ta cũng bận tâm, dắt cha ta , hớn hở tổ trên cây ngô đồng ở tận rìa Phượng tộc…
nương ta mang thai, cả Phượng tộc chấn động!
Phải rằng Phượng tộc thuộc tộc, việc sinh nở đã cực kỳ khó khăn. Thêm vào , tộc tuổi thọ dài lâu, rất nhiều người ngại sinh , thấy phiền phức…
trưởng lão trong tộc đã sớm căn dặn: đã mang thai, đã mẫu thân, thì phải ổn trọng, phải yên tâm dưỡng thai, phải…
nương ta bay ra ngoài rồi…
2.
Đến cha ta bế ta trở tộc, ta đã hấp hối rồi…
Cha ơi, lúc người ôm ta, có để ý tay áo rộng của người cứ che kín mặt ta không…
Suýt ta đã trở thành phượng đầu tiên trong lịch sử c.h.ế.t ngạt rồi …
trưởng lão nhìn thấy ta sinh non sớm như vậy thì kinh hãi!!
Lúc này còn ai trách cứ nương ta , tất cả khẩn trương vây quanh ta…
sinh non nên thân thể ta vô cùng yếu ớt, những ngày tháng đáng lẽ phải ở trong bụng nương để bồi dưỡng hồn, ta đã vứt ra ngoài.
Nhìn đen gầy nhom trong tay cha ta… mọi người im lặng…
Phượng dù mới sinh ra cũng không đến nỗi xấu thế chứ?! Còn , sao lại là lông đen? Cho dù không rực rỡ ngũ sắc, ít ra cũng phải có chút màu sắc khác chứ?
trưởng lão ngắm một lúc, rồi ngẩng đầu hỏi nương ta:
“Nguyên thân của ngươi… là à?”
không phải cha ta kịp kéo lại, chắc nương ta đã lao lên cho trưởng lão một trận rồi. Ai… sao ta lại phải dùng chữ “” nhỉ?
Nhị trưởng lão thử dò xét hồn của ta:
“ hồn quá yếu, không thể duy trì hình người… phải tìm cách ổn định hồn, không e là khó mà lớn nổi!”
Nương ta sốt ruột kêu lên.
“Bình tĩnh đã! Cứ để Thanh Khê chăm sóc nàng, thường xuyên bổ sung linh lực cho nàng.” trưởng lão vội an ủi, “Thanh Khê là cha, linh lực ôn hòa hơn, truyền cho này… khụ khụ… cho tiểu phượng này là ổn thỏa nhất… ta sẽ nghĩ thêm cách khác!”
Cha ta liền ôm ta vào lòng, giống như đang ấp , thỉnh thoảng lại truyền chút linh lực cho ta.
trưởng lão rời đi còn không yên tâm, lập luôn một kết giới quanh ta.
Ta có lý do để nghi ngờ… bọn họ là sợ nương ta ra tay không nhẹ nặng, lỡ ta toi mạng mất…
3.
Ta loạng choạng mà sống được đến tròn một trăm tuổi. Trong khoảng thời gian , ta đã nuốt vô số linh đan diệu dược, dùng qua đủ loại pháp bảo bảo vật, vẫn thể hóa hình, ngay cả nói chuyện cũng không được.
Cha ta thì lo đến chết, còn nương ta nhau khiến ta sinh non nên day dứt khôn nguôi, suốt trăm năm nay cũng không dám ra ngoài gây chuyện . Hai người quanh quẩn bên ta suốt ngày, đáng tiếc hiệu quả thấy đâu.
Hôm nay là sinh nhật trăm tuổi của ta, nương ta không mời nhiều người, chỉ có vài phượng quen thuộc trong tộc và mấy vị trưởng lão.
Đang ăn uống, thì ngoài cửa có người đến.
Là tộc trưởng Cửu Hồ, cũng chính là gia gia của ta! Bình thường gia gia ít đến, quà thì gửi không thiếu. Ta tuy là phượng , không theo cha ta là Cửu Hồ, thân thể yếu ớt, nên bậc trưởng bối rất thương ta.
“Khê nhi! Có vọng rồi, có vọng rồi!” Gia gia vui mừng khôn xiết đi vào, đón lấy ta từ tay nương ta, còn hôn lên má ta một .
Tạ ơn trời đất, trăm năm nay ta cũng đã rụng bớt ít lông trên mặt, không thì ông hôn một … toàn lông!
“Cha, ai có vọng vậy?” Nương ta vừa gặm đũa vừa hỏi.
Gia gia lườm nương ta một : “Ta nói có vọng là nói tiểu Mao Mao của ta có vọng!”
Đừng nghi ngờ, Mao Mao chính là ta!