Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

10.

đường mà vẫn bóng dáng sư phụ đâu, Nhị sư huynh người đi tìm thuốc cho ta

Ta theo Thư Dương cùng đám người học cung ngồi phi thuyền hướng về biên cảnh tiên–ma…

phi thuyền, mọi người rôm rả trò :

“Thư Dương, sư huynh ngươi là Chiến Thần, ngươi là người ma tộc, chắc biết biên cảnh tiên–ma nào chứ?”

Thư Dương lắc :

“Ta từng đến biên cảnh ma giới. Khi ta bái sư thì sư huynh đã là Chiến Thần, rất ít khi trở về, ta chỉ được mấy .”

Một gã toàn thân lấp lánh ánh vàng – Kim Vận, đệ tử Tài Thần – khoác vai Thư Dương:

“Ê! Lát nữa dẫn chúng ta đi Chiến Thần nhé! Chỉ nghe kể mà ta đã m.á.u sôi !”

Thư Dương lắc :

“Không được, sư huynh rất bận, chắc đã có thời gian…”

Kim Vận nhăn mặt:

“Cái gì ngươi cũng không được, ngay cả sư huynh mình cũng không được sao?”

kịp để Thư Dương trả lời, ta đã mổ thẳng vào tay một cái:

“Ta muốn tổ tông ngươi, ngươi đi gọi tới đây cho ta coi!”

Kim Vận đau điếng, kêu :

“Ái dà! Tiểu phượng hoàng, chúng ta chỉ đùa , nhìn cái bộ dáng ngươi bảo vệ sư huynh kìa!”

Ta mặc kệ, đùa hay ta không tâm, miễn ta nghe không thuận tai thì ta không vui. Hừ hừ… cái vụ “gà nướng” trước ta có khả năng sẽ nhớ cả đời!

Thư Dương vội vàng vuốt lông cho ta, nhét cho ta một quả đào:

sư huynh là Chiến Thần, cả cõi thần phật này ai muốn nhận cái gánh nặng ấy, chỉ mình huynh ấy gồng gánh, làm gì có nhiều thời gian chứ…”

Mọi người nhất thời trầm mặc.

tỷ tỷ hôm trước cho ta đồ ăn tiếng phá tan không khí:

“Mao Mao, tỷ từ chỗ sư phụ lấy được bánh hoa tươi, có muốn ăn không?”

tỷ tỷ ấy chính là đồ đệ Hoa Thần, chính là Thược Dược tiên tử.

“Muốn muốn! Thược Dược tỷ tỷ tốt ~” Ta reo .

Bầu không khí lập tức náo nhiệt. Chỉ là… không ai còn nhắc đến muốn Chiến Thần nữa…

11.

Đến chiến … à mà cũng hẳn là chiến . , nơi chiến thực sự thì làm gì đến lượt đám nhóc tới ba trăm tuổi chúng ta bén mảng vào.

Hai bên là núi tuyết hùng vĩ sừng sững, giữa là một khe vực sâu hun hút, nhìn không đáy.

Chúng ta bị sắp xếp vào chiếc xa khe vực nhất. Một cái to đùng, tất cả chung, ký túc xá từng ? Chính là cái kiểu đó!

Không khí nơi chiến quả nhiên khác biệt, sát khí ngợp trời, đến ta cũng dám lớn tiếng.

Linh Hoa thượng tiên đưa chúng ta vào rời đi, sau đó mới có một tên binh sĩ râu ria xồm xoàm bước vào, bảo mình là người Đông Hải Long tộc, chịu trách nhiệm hướng dẫn chúng ta này.

Ta bĩu môi: Đông Hải Long tộc? Không cái nơi nương ta từng đánh nhau, khiến ta sinh non sao? Ấn tượng xấu!

tên Nghiêm Trí:

“Các tiểu hữu! Chiến không trò đùa, hy vọng các nghiêm chỉnh tuân thủ quy định. Không có triệu tập thì tuyệt đối không được tự tiện ra khỏi !”

đảo mắt nhìn quanh một lượt:

“Đợi khi ta có thời gian sẽ đưa các ngươi đi tham . Ai tự ý ra vào, nếu xảy ra sẽ không ai chịu trách nhiệm!”

Ta thầm : Ta chắc chắn không ra đâu, mạng nhỏ trọng! Khó khăn lắm mới sống được trăm tuổi, hình còn hóa, đời đẹp vẫn kịp bắt cơ mà!

Cái gọi là sát, ta cũng hiểu là cái gì. đây đã mấy ngày, chỉ được ra ngoài hai , đều là Nghiêm Trí dẫn đi.

thứ nhất một phó tướng. Da mặt ấy còn đen hơn ta! Nếu đứng im, không mở miệng, ta đó là cái mảnh giáp phụ dựng đó. Phó tướng cho chúng ta nghe mớ kiến thức về chiến , nào là chiến thần–ma đã bao nhiêu năm, hệ tiên–ma hiện tại nào, tại sao lập biên cảnh… toàn lời dài dòng vô nghĩa!

thứ hai thì dẫn ra tận khe vực. May mà Thư Dương có con mắt tinh tường, quấn chặt ta trên người , chứ không thì ta đã chắc chắn bị gió thổi bay xuống vực! Tất nhiên, với kẻ nào dám cười nhạo là ta “như gà lạc”, ta cũng lập tức ban cho phần “thưởng” hậu hĩnh !

Nhưng , ta buồn chán muốn phát điên! Cho dù thân thể ta yếu, nhưng Phượng tộc thì muốn đi đâu ta đều tung tăng đi. Nơi này ngay từ ta đã không muốn đến, giờ lỳ đã lâu, ngày ngày nhốt … Ta sự sắp nổi khùng !

12.

Ta đá vào người Thư Dương. tưởng ta đói, liền lôi lương khô từ túi Càn Khôn ra đưa cho ta. Ta hất chân đá văng đi.

“Thư Dương, ta buồn quá…”

Thư Dương bất lực xoa lông cho ta:

“Nhịn thêm chút nữa đi, đây tuyệt đối không thể chạy loạn.”

Thược Dược tỷ tỷ ghé đến:

“Mao Mao, hay để tỷ dạy muội làm hương cao nhé?”

Ta bò rạp trên đất, lắc : ta chỉ thích ngửi, chứ không thích động tay.

Thư Dương ta ỉu xìu, lo lắng cho sức khỏe ta:

“Hay lát nữa Nghiêm Trí sư huynh, ta hỏi thử bao giờ có thể rời khỏi đây nhé?”

Ta gật gật . Chỉ còn cách vậy .

Chiều đến, mọi người đều ngồi tĩnh tọa tu luyện, chỉ có ta là rảnh rỗi, thần hồn bất ổn nên tu luyện cũng không được.

Nhìn Thư Dương ngồi bên nhắm mắt, ta nhảy xuống giường, đi ra góc

Đừng ta ngốc nghếch ngây thơ, ta đâu có liều lĩnh tự ý chạy ra ngoài. may có liên lụy đến người khác thì sao? Ta chỉ chỗ Thư Dương ngồi ngột ngạt quá, nên qua góc kia thở chút

Nhưng trời xui đất khiến, ta không muốn liên lụy người, mà người ta .

Ngươi xem, ta bé xíu này, trốn góc, mà vừa khéo có bàn tay thò vào kéo ta ra ngoài???

Ta về mách nương ta ! Cái Quân doanh rách nát, một chút an toàn cũng không có!!! Đó là ý cuối cùng trước khi ta ngất xỉu…

Tùy chỉnh
Danh sách chương