Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

16.

Thời gian thoáng trôi qua trăm năm.

Ta dựa uy danh của nương ta mà tung hoành ở thiên … khụ khụ, là ta chăm chỉ học hành, ngày tháng cũng ung dung tự tại.

Hôm ấy, sư phụ gọi ta bên người, bảo ta nên quay về thăm cha nương một chuyến.

Ta nghi ngờ :

“Sư phụ, người thấy ta suốt ngày gây phiền phức sao?”

Khóe miệng sư phụ :

“Từ lúc đây, ngươi từng về nhà ?”

Ta ngẫm nghĩ, hình như… từng.

Ở đây gây họa thì có sư phụ gánh, có nhị sư lo dọn dẹp, có tứ sư từ yêu gửi đồ chơi về cho ta, ngày thường lại có Thư Dương chăm sóc. Thế thì việc gì ta về nhà, nhìn đôi phu thê kia cứ ân ái trước ta?

Huống hồ, nương ta cũng thiết tha ta về, lần nào thăm cũng chỉ nói dăm ba câu vội vàng bỏ … giống như sợ ta bám về quấy rầy thế hai người của họ vậy.

Sư phụ thở dài:

“Mao Mao à… cha ngươi có nói, mấy ngày nữa là vạn năm đại thọ của ngươi. Ngươi là cháu gái duy nhất, lẽ không nên về góp sao?”

Ối trời! Ta quên béng mất rồi, tội lỗi, tội lỗi quá!

Ta vội cáo từ sư phụ, hùng hổ chạy tìm Thư Dương.

“Thư Dương!!” Ta lao viện của hắn, một cước đạp cửa:

“Ta về Phượng tộc mấy hôm, ngươi theo ta về!”

Thư Dương cuống quýt nhét thứ gì túi, rồi mới đỡ thân thể đang nhào tới của ta, cẩn thận giữ vững:

nói ngươi bao nhiêu lần rồi, là cô nương thì đoan trang một chút.”

Ta trợn mắt:

“Ngươi giấu gì thế?”

Thư Dương thoáng cứng đờ:

“Không… không có gì cả…”

Ta không vặn , chỉ xoay người ngồi xuống bàn, nhấp một ngụm nước rồi nghiêm trang :

“Thư Dương, ngươi biết sao mấy quyển thoại bản nào cũng dày cộp không?”

Hắn ngẩn ra:

sao?”

Ta bĩu môi:

nam chính có miệng mà không biết dùng, chỉ cần một câu nói là xong thì cứ hiểu lầm tới hiểu lầm lui!”

Rồi ta lại :

“Ngươi biết sao cha nương ta tốt như vậy, từng cãi vã không?”

nương ngươi đánh không lại cha ngươi?”

“Bốp!” Ta đập bàn.

Nói năng gì mà toàn sự thật phũ phàng thế hả!

“Là bởi cha nương ta có gì đều nói thẳng ra hết!”

Thư Dương gật đầu, xem ra cũng hiểu.

Ta lập tức nhìn hắn chằm chằm:

“Cho nên, ngươi vừa giấu ?”

17.

Thư Dương ngẩn người nhìn ta, chậm rãi từ trong túi ra một phong thư:

“Cũng có gì… chỉ là Ma gọi ta về.”

Ta lá thư, vừa lầm bầm vừa mở ra:

“Gọi ngươi về thì gọi, sao lại giấu ta.”

Mới xem được nửa chừng, ta tức nỗi ném mạnh xuống đất:

“Ý gì đây? Gọi ngươi về để thành thân nhi của Vương????”

Thư Dương gật đầu:

“Lần trước ngươi cóc, ta cùng đại sư cứu. Sau , Vương nương ngươi đánh một trận, chắc trong lòng không phục, lại không dám báo thù nương ngươi, thế nên mới nhắm ta.”

Ta tức tối qua lại:

“Không được!”

Rồi đứng phắt dậy:

“Ta về tìm nương, bảo nương nói cha ngươi cho rõ ràng mới được!”

Nói xong ta định lao ra ngoài, Thư Dương vội kéo ta lại:

“Ngươi đừng xúc động!”

Ta quay đầu trừng mắt:

“Ý gì? Ngươi coi trọng nhi lão già rồi à?”

Thư Dương vội vàng giải thích:

“Không… không có…”

Ta tay bịt tai:

“Ta không nghe, ta không nghe!”

hắn đỏ bừng, cuống quýt sắp khóc:

“Đừng gấp, nghe ta nói hết !”

Ta bỏ tay xuống:

“Vậy ngươi nói !”

Hắn lau mồ hôi, ngập ngừng:

“Ta…”

Ta lại lập tức bịt tai:

“Ta không nghe ta không nghe!”

Đúng lúc ta đang vui vẻ chơi trò “Ngươi nói mà ta không nghe” thì nhị sư :

“Mao Mao, sư phụ nhờ ta ngươi định bao giờ về, người chuẩn quà cho ngươi mang về… Hai đứa đang làm gì thế?”

Lúc ấy ta vẫn đang trong “giai đoạn không nghe”, hai tay bịt chặt tai. Thư Dương thì nhìn nhị sư gương bất lực:

“Nhị sư …” Hắn sắp khóc nơi.

Nhị sư ôm trán:

“Mao Mao! Đừng nạt Thư Dương mãi thế!”

Ta bĩu môi. nạt gì đâu, chỉ là chơi vui quá thôi mà…

Thấy ta cuối cùng cũng chịu yên, Thư Dương mới thở phào:

“Ngươi cứ làm loạn, ta vốn từng gặp vị cô nương kia, làm sao mà thích được. Hơn nữa…”

Hơn nữa gì?

Ta vểnh tai chờ, nhưng hắn lại im bặt, không chịu nói tiếp.

đồ ngang bướng!

“Ta muốn về nói thẳng phụ vương, ta không muốn để người khác sắp đặt cuộc đời mình.” Thư Dương nói dứt khoát, ánh mắt kiên định.

Ta cảm động nhìn hắn:

“Thư Dương, ngươi đọc thoại bản gì vậy? Truyện “người tàn nhưng ý chí không tàn” ấy à?”

18.

Cuối cùng, Thư Dương về lại Ma tộc, còn ta thì quay về Phượng tộc.

Cũng không ta không muốn theo hắn về Ma tộc, chỉ là Thư Dương bảo đảm sẽ tự thuyết phục được phụ vương hắn, mà sinh nhật ta lại sắp tới, không thể chậm trễ.

Cha ta vừa thấy ta thì nước mắt lưng tròng:

nhi ngoan của ta, Mao Mao à, chịu khổ rồi, nhi bất hạnh của ta…”

Ta gãi gãi tai, lao ôm ông:

“Cha ơi! nhi nhớ cha c.h.ế.t mất thôi! Cha của ơi…”

Nương ta đứng ở xa, nhìn cảnh cha ta tình cảm dạt dào, chỉ thấy đầy vạch đen trên .

Buổi tối, ta mới nhớ ra nương về Vương:

“Nương, sao lão Vương kia lại sợ ngương thế?”

Nương ta vừa bóc lạc, thèm ngẩng đầu:

Vương nào?”

Khóe miệng ta :

“Lần trước cóc, nương đuổi theo đánh hắn một trận, hắn mới sợ .”

Nương nhìn ta đầy nghi hoặc:

“Thì cóc, ta đánh hắn một trận nên hắn mới sợ sao?”

Ta cũng sững sờ:

“Vậy trước nương không quen hắn? Sao chỉ nghe tên nương, hắn sợ run mà thả ra ngay?”

Cha ta chen :

“Lúc cha nương dạo chơi ở Ma , hắn vẫn thành Vương đâu.”

Nói rồi cha nhướng mày nhìn nương:

“Đại Béo! gã mọc sừng trên đầu ấy, nàng cứ khăng khăng nói là sừng rồng, còn d.a.o mài xuống để ngâm rượu, mà d.a.o lại cùn, mài mãi không xuống.”

Ta nghe mà rùng cả mình, hung hãn quá!

Tùy chỉnh
Danh sách chương