Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

“Long Trường Đống! con lại nhẫn tâm vậy?!!”
 
“Con lên cùng nhau với Đông , nó chết nơi đất khách đã một năm, con lại trơ nó không có mồ yên mả đẹp, không được chôn cất ?”
 
Mẹ của Đường Đông lại đến tìm tôi, trong lòng bà còn ôm chặt di ảnh của Đường Đông.
 
Từ sáng sớm đã đứng chặn ngay trước nhà, chưa thấy mặt tôi đã lao thẳng vào trong nhà la lối, khiến hàng xóm xung quanh không ai yên ổn.
 
Mẹ vợ tôi tức đến mức mặt trắng bệch, chỉ tay vào mặt bà Đường mà mắng: “Đường Đông không được chôn, là do nó tự tự chịu! Đó là báo ứng của nó!”
 
“Lúc trước nó thừa cơ đá người ngã xuống giếng, tính toán nhà tôi, lại không nhớ tới tình nghĩa lên cùng nhau?”
 
Tôi vừa đi mua bữa sáng về, thấy cảnh này thì sợ mẹ vợ lại tức mà sinh bệnh, bèn vội bảo con gái kéo bà vào trong nhà.
 
Mẹ Đường thấy tôi, giọng lập tức mềm xuống, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
 
“Trường Đống à, thím biết là Đông có lỗi với con… Nhưng từ nhỏ con đã là đứa rộng lượng, chúng ta lại là hàng xóm bao năm trời… Huống chi, ngày xưa Đông cũng vì theo con mới đi chạy xe tải. nó chết ngoài đường rồi, con thực sự nhẫn tâm mặc kệ ?”
 
Tôi mẹ Đường với vẻ mặt vô cảm, rồi lại di ảnh Đường Đông bà ôm trong lòng.
 
Đường Đông đã chết một năm, đường nét trắng đen trong ảnh lúc này vừa quen thuộc vừa xa lạ trong tôi.
 
2
 
“Đông , giúp anh với… Bác sĩ nói bệnh của chị dâu em chỉ cần phẫu thuật kịp thời là còn hy vọng…”
 
Tôi mãi mãi không quên được ngày đó, tôi quỳ trước nhà Đường Đông, khóc lóc van xin.
 
“Chỉ vì tình nghĩa anh em từ nhỏ lên bên nhau, anh xin em đấy!”
 
Đường Đông nheo tôi, khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo: “Long Trường Đống, tưởng là anh tao à? Bây còn không bằng con chó nhà tao!”
 
Tôi trợn Đường Đông ném túi sườn heo mua bằng số tiền cuối cùng còn sót lại trên người tôi, cho con chó nhà hắn ăn.
 
Khoảnh khắc đó, tôi mới thực sự nhận ra: người trước tôi đã không còn là người anh em mà tôi liều mạng bảo vệ từ nhỏ nữa.
 
3
 
Tôi Đường Đông đều xuất thân bùn đất, hắn là người tôi mang từ làng ra phố.
 
Chúng tôi lên bên nhau, tôi luôn xem hắn em ruột còn thân máu mủ.
 
Tôi trời sinh thân hình cao , rắn rỏi, lúc nhỏ đã là “đầu đàn” trong đám trẻ.
 
Còn Đường Đông thì gầy yếu, hay bệnh, ít nói.
 
nhà sát vách, người trong nhà thường dặn tôi chăm sóc nó. Thế là tôi luôn mang nó theo bên mình, đi đâu cũng có nhau.
 
Có tôi ở đó, không ai bắt nạt nó.
 
người ra đồng việc, tôi là người dắt nó ăn cơm, chơi khắp nơi.
 
chúng tôi đều không giỏi học hành, đến 18 tuổi thì tôi ra ngoài chạy xe tải trước.
 
Tôi được một sư phụ tốt, học việc năm, có thể tự mình lái xe thì tôi đưa Đường Đông ra theo.
 
4
 
Thời đó, lái xe đường dài tuy vất vả nguy hiểm, nhưng kiếm được nhiều tiền.
 
Tôi nhờ có vóc dáng to khỏe, lại có số mạnh, dương khí vượng, mới ra nghề đã lái xe “xung sát”.
 
Xung sát là một quy tắc trong nghề lái xe tải.
 
Mỗi có tuyến đường mới mở, không thể chạy bừa, phải có người đầu tiên lái thử để trấn sát khí trên đường.
 
tuyến đã được “xông” xong, những tài xế khác mới chạy.
 
Việc này không dễ, vì lúc đó đường sá an ninh đều rất tệ.
 
Lái xe ban đêm thường những chuyện rất kỳ quái, nên không có mấy người .
 
Nhưng đổi lại, xung sát được hưởng hoa hồng cao thường, còn được lì xì.
 
Tôi nhờ nghề này mà kiếm được không ít tiền. Sau đó đưa Đường Đông cùng chạy xe, hắn nhát gan nên có chuyện tôi đều che chở cho hắn.
 
Tiền hoa hồng từ xung sát tôi đều chia cho hắn một nửa. Tôi chưa để hắn đơn độc đi xung sát, chỉ sợ hắn nguy hiểm.
 
Tôi nói với hắn không chỉ một lần: tôi là người đưa hắn rời làng ra ngoài, thì tôi cũng sẽ đưa hắn bình an trở về.
 
5
 
Tôi Đường Đông cùng năm kết hôn, còn cùng mở một công ty logistics.
 
Tôi nghĩ tình nghĩa anh em của chúng tôi sẽ kéo dài đời.
 
Nhưng tôi không ngờ, lúc tôi khó khăn nhất, kẻ đầu tiên đâm sau lưng tôi lại là hắn.
 
Có lẽ, mệnh tôi quá cứng.
 
Vừa bước sang tuổi ba mươi, cha mẹ tôi lần lượt qua đời, vợ tôi cũng nhập viện vì bệnh nặng.
 
Tôi bận chăm lo cho gia đình, mọi việc trong công ty đều giao cho Đường Đông.
 
hắn đã lợi dụng lúc tôi không rảnh tay, thao túng công ty, chuyển hết tài sản, để lại cho tôi khoản nợ khổng lồ.
 
Đáng buồn là, đến tận ngày công ty phá sản, tôi vẫn không nghi ngờ Đường Đông.
 
Sau này, hắn tự mở công ty logistics riêng, bên ngoài ra vẻ ông chủ thành đạt.
 
Còn tôi, dù cuối cùng cũng mượn được tiền phẫu thuật, vẫn không cứu được vợ mình.
 
Lời trăn trối cuối cùng của vợ tôi trước mất là: Tránh xa tên tiểu nhân Đường Đông.
 
6
 
Tôi còn phải chăm lo cho một con trai, một con gái mẹ vợ già, nên không thể đích thân đi tìm Đường Đông để báo thù.
 
Nhưng ông trời có , chưa đến ba năm sau, Đường Đông đã chết, chết ngay trên con đường mới mà hắn tự mình xung sát.
 
Chính tôi là người lái xe xung sát tuyến đường mới đó.
 
Đối với cánh tài xế xe tải đường dài, nếu chẳng may chết vì tai nạn trên đường, trước chôn cất phải đến đoạn đường xảy ra tai nạn để “gọi hồn”.
 
Phải gọi hồn về thì tro cốt mới có thể yên ổn an táng.
 
Sư phụ tôi cũng nạn vì xung sát, hồn ông ấy là do chính tôi đi gọi về.
 
Nhưng Đường Đông đã chết một năm rồi, gia đình hắn đã nhờ người gọi hồn đến sáu lần, mà đều không thành công.
 
Nhà họ Đường thật sự đã hết cách, nên mới quay sang nhắm vào tôi.
 
7
 
“Nếu lần này vẫn không thành, Đông sẽ thực sự hóa thành cô hồn dã quỷ mất.”
 
Mẹ Đường Đông nước đầy mặt, đưa tay định níu lấy vạt áo tôi.
 
Tôi lùi lại, nói: “Tôi với Đường Đông dù không phải thù thì cũng là kẻ địch, không đời nào tôi đi gọi hồn hắn.”
 
Mẹ hắn còn định năn nỉ tiếp thì từ cầu thang chạy lên người.
 
“Dì!”
 
“Ôi trời, bác ơi…”
 
người đó là em họ của Đường Đông, , em vợ hắn, Lại Chí.
 
Tôi cũng quen người này lâu rồi.
 
là người cùng làng với tôi, còn Lại Chí là dân làng bên, hồi nhỏ chúng tôi nhau nhiều lần.
 
vừa thấy tôi thì ngại ngần không mở miệng, còn Lại Chí thì thái độ khinh khỉnh: “Ồ, chẳng phải là anh Long ? lại ở cái nhà rách nát này rồi?”
 
nói công ty tiêu rồi hả? rồi, con rùa lật mai, vẫn chưa lật lại được à?”
 
“Bớt nói đi, Đại Chí!” Mẹ Đường Đông đang định cầu xin tôi, được đỡ dậy, vội vàng chạy tới ngăn Lại Chí.
 
Lại Chí cười cợt: “Bác à, bác cầu xin hắn ? Chẳng lẽ làng này chỉ có mỗi hắn biết lái xe tải à?”
 
“Cậu biết chứ?” Mẹ Đường Đông tức đến nỗi nhảy dựng lên.
 
“Nhà tôi đã mời hết sáu lượt người rồi, thầy coi cũng mời mấy ông rồi. mà hồn vẫn không về được qua cờ triệu hồn, thì anh rể cậu nhất định sẽ nhà tanh bành cho xem!”
 
Tôi chau lại, mẹ Đường Đông nói thế, có vẻ không chỉ mình tôi thấy Đường Đông sau chết.
 
7
 
Lại Chí chẳng mảy may để tâm đến lời bà.
 
Từ nhỏ gã đã lêu lổng bên ngoài, chẳng có công việc ổn định, nhưng lại quen biết đủ hạng người.
 
“Bác yên tâm, tôi chị tôi nói hết rồi. Người gọi hồn lần này để tôi lo cho, đảm bảo chắc bắp.”
 
Nói rồi, gã quay đầu lườm tôi một cái: “Long Trường Đống, đừng cứ mãi nhớ chuyện anh rể tao hại nữa. Ra đời nhiều năm rồi, bản lĩnh không bằng người thì chịu đi. Con giòi trong hố phân cũng đừng bay lên trời, còn ra vẻ ghê gớm!”
 
Lại Chí nay rõ ràng là đến để kiếm chuyện, tôi cũng chẳng buồn phí lời với gã.
 
Tôi quay người, vớ lấy cây gậy gỗ dựng sau , bước lên mấy bước, khiến Lại Chí lẫn hoảng hốt lùi lại liên tục.
 
Chỉ có mẹ Đường Đông lại một lần nữa chắn trước mặt tôi: “Trường Đống, thím đã hạ mình cầu xin con bao nhiêu lần rồi.”
 
nay chỉ hỏi con một câu cuối cùng: chuyện của Đông , con có giúp không?”
 
Tôi suýt nữa cười khẩy thành tiếng. Nhà tôi liên tiếp tang sự, mọi thứ của tôi đều Đường Đông lừa sạch. Vậy mà nay bọn họ lại đứng trước mặt tôi, cao giọng đạo lý cầu xin tôi giúp đỡ?
 
nào mấy người muốn cho Đường Đông hồn phi phách tán, tôi sẵn lòng ra tay. Còn muốn tôi gọi hồn cho hắn? Đừng !”
 
Mẹ hắn lời tôi nghẹn đến suýt không thở nổi, được đỡ lấy, rồi Lại Chí kéo ra khỏi tòa nhà.
 
“Tìm ai chẳng tốt tìm hắn? Tưởng mình là cái thá thật chắc…”
 
“Long Trường Đống, bao nhiêu năm tình nghĩa huynh đệ, không có tim à…” Mẹ Đường Đông kéo ra đến tận đơn nguyên, vẫn còn gào khóc thảm thiết.
 
Mẹ vợ tôi thấy bên trong ồn ào, liền hắt nguyên chậu nước lạnh từ sổ xuống, khiến đám dưới lầu gà bay chó sủa.
 
8
 
Tối đó, tôi nằm một giấc mộng. Trong , tôi đang lái chiếc xe tải trên đường, lòng vô cùng nôn nóng.
 
Bầu trời bên ngoài đen kịt, bên đường là rừng hoang, tôi hồ thấy nhiều tiếng người đang gọi, nhưng không rõ họ đang nói .
 
Trong cơn màng màng, dường có ai đó đang ngồi ở ghế phụ.
 
Tôi không quay đầu lại , trong lòng biết là ai, mà cũng không biết.
 
Tôi chỉ biết một điều: tôi đang rất gấp gáp lái xe tiến về phía trước.
 
Chạy một lúc, đầu óc tôi trở nên tỉnh táo . Tôi chợt nhận ra mình lo lắng vậy là vì quê nhà có một đứa trẻ lạc.
 
Xe không biết từ lúc nào đã đi vào một ngôi làng.
 
Ngôi làng đó khiến tôi cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng lại cũng vô cùng quái lạ.
 
Ngôi làng này không giống quê tôi, nhưng tôi lại vô thức cảm thấy: nơi này, cách quê tôi không xa lắm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương