Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

32
 
Về , khi thấy trời mỗi lúc một tối mà mãi vẫn chưa thấy Đường Đông trở ra, rừng cũng chìm vào bóng đêm.
 
Mọi người bắt đầu không chờ nổi nữa, ai nấy đều tự kiếm cớ về nhà.
 
Những chuyện này, này hỏi nhiều người biết rõ.
 
khi tôi tìm được Đường Đông mang về, thằng nhóc sốt cao ngày liền, đến khi hồi phục thì cũng không nhớ rõ chuyện đã xảy ra trong khe núi.
 
Nhưng hình như kể từ đó, tôi phát hiện tính cách của Đường Đông đã thay đổi đôi chút.
 
Thằng nhóc vẫn nhút nhát, nhưng không ngây ngô như trước, cũng không dễ dàng tin lời người khác nữa.
 
Thằng nhóc bắt đầu biết mách lẻo, biết tính toán. , trong làng cũng chẳng ai dám bắt nạt nữa.
 
“Chị tao lấy Đường Đông bao nhiêu năm nay, mà Đường Đông chưa kể cho tao chuyện năm đó.”
 
Lại Chí có phần ấm ức: “Biết sớm là ổng ý như , thì tao xin lỗi là được chứ gì. Quỳ hai cũng không sao, cần gì dây dưa mãi ?”
 
Trong rừng có con gì đó vụt qua, khiến cả người Lại Chí nhảy dựng lên vì hoảng sợ.
 
Tôi liếc gã một : “Cũng biết sợ cơ à.”
 
33
 
Lại Chí im bặt, tôi cứ vừa dò dẫm bước trong rừng vừa đi, cuối cùng cũng đến được lối vào khe núi.
 
Nơi này đã rất lâu không có ai đến, cỏ dại mọc cao đến ngang người. Tôi nhặt một cành cây, vừa đập cỏ đề phòng rắn, vừa cẩn thận tiến vào. Lại Chí đi lưng tôi, càng đi bước chân càng chậm lại.
 
Tôi đầu trừng mắt gã: “ này mà dám tự chạy về làng, tao đảm bảo sẽ lôi lại rồi ném vào khe núi đấy!”
 
Lại Chí không dám hé răng, rảo bước theo sát tôi: “Long ca, năm đó tìm được Đường Đông kiểu gì ? Lúc đó cả làng cùng vào núi mà chẳng ai tìm thấy.”
 
“Tao không biết, cũng không nhớ nữa.”
 
“Không nhớ nữa?” 
 
Lại Chí dựng hết cả tóc gáy: “ có biết trong khe núi này có gì không?”
 
“Không biết.”
 
Thật ra, lúc này tôi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Hình như từ trước tới nay tôi chưa tò mò khe núi này có gì, thậm chí đến hỏi cũng chưa hỏi bao giờ.
 
34
 
“Tao thì có hỏi ông nội tao rồi, cũng đến lúc tao lên ông kể cho nghe, rằng trong khe núi này có một ngôi làng.”
 
Lại Chí thấy tôi không gì, vẫn tự mình kể tiếp: “Ông tao , ngôi làng đó rất kỳ quái, không ai biết nó được xây từ khi , cứ như đột nhiên mọc lên .”
 
“Hơn nữa, ngôi làng đó cực kỳ giàu có. Hồi đó các làng xung quanh nghèo đến nỗi đem quần đi cầm, mà ngôi làng đó nhà ngói , thậm chí đường trong làng lát cả đá.”
 
“Ông tao và người tò mò nên đến đó vài . Có lúc vào được, người trong làng cho họ kẹo. Có lúc thì không được vào, vì có người canh cổng làng.”
 
“Nhưng mà, làng đó tuy kỳ lạ, lại hay ra ngoài mua thực phẩm, rau củ, ra tay rất hào phóng, nên mọi người cũng được lợi. Dân trong vùng khá quý họ.”
 
rồi, một ngày nọ, làng ấy lại đột ngột biến mất y như khi nó xuất hiện.”
 
“Biến mất?” Tôi lại Lại Chí, lúc này tôi bắt đầu thấy tò mò.
 
đó.” 
 
Lại Chí thấy tôi ý, vội tiếp: “Ông tao kể rõ lắm, ngày đó mưa rất to. Có hôm sấm chớp đùng đoàng như ban ngày.”
 
“Các làng gần đó nghe thấy khe núi có nổ ầm ầm, người già bảo thôi xong rồi, chắc lở núi rồi, có khi cả làng bị vùi lấp.”
 
“Chờ mãi tạnh mưa, người vào núi xem thử. Kết quả là trong khe núi trống rỗng, dân làng không thấy đâu cả.”
 
“Lúc đó ai cũng tưởng dân làng tạm lánh đi đâu đó. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy ai lại, rồi ngôi làng bắt đầu hoang tàn.”
 
“Hồi đó ai cũng nghèo, thấy nhà cửa ngói như ai mà chẳng thèm. nhóm nhóm vào núi, tháo gạch, gỡ ngói, mang gì dùng được thì mang. Ngôi làng cũng vì mà biến mất hoàn .”
 
35
 
là ngôi làng đã biến mất hoàn rồi?” Tôi hỏi.
 
“Ừ.” Lại Chí vẫn cúi đầu quan sát kỹ dưới chân, không ngẩng lên .
 
tôi thì đã đứng khựng lại, về trước: “ thì bây giờ, ta đang đâu ?”
 
Nghe , Lại Chí ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức đờ ra. Ngay trước mặt tôi, một ngôi làng nguyên vẹn lặng lẽ hiện ra, không một động.
 
Nhà cũng là ngói sân rộng, cổng cao tường dày, đường sá bằng phẳng sạch sẽ, ô tô chạy được.
 
Ngoài việc hoàn không có bóng người, thì chẳng ai tin là ngôi làng đã bị bỏ hoang chục năm.
 
này… này không đúng rồi, Long ca!”
 
Lại Chí vội túm lấy tôi: “Mình về đi, chỗ này không đúng, chắc chắn có gì đó sai rồi. Sao lại có thể như được?”
 
36
 
“Ngôi làng này tao thấy qua rồi.” 
 
Tôi kéo Lại Chí đi vào bên trong, ký ức chút một sống lại.
 
Lúc trước tôi đã xông vào thung lũng tìm Đường Đông, chính là đã gặp ngôi làng này.
 
Bao nhiêu năm trôi qua, ngôi làng này dường như không hề thay đổi chút , thậm chí một cọng cỏ dại cũng không mọc lên.
 
Khung cảnh đêm tối hơn hai mươi năm trước và cảnh tượng lúc này như đang hòa làm một.
 
Chỉ khác một điều, đó là tôi lúc này là Lại Chí đang bị tôi lôi đi, nước mắt nước mũi dàn dụa.
 
Gã vẫn gào khóc: “Trước là do tao ăn bậy bạ, là tao sai, tha cho tao đi, Long ca! Tao sợ quá, tao không chịu nổi nữa!”
 
Tôi không ý đến gã, cũng chẳng có ý định tha thứ, cứ kéo gã đi vào trong làng.
 
Vừa vào đến trong làng, xung quanh là những căn nhà tối đen như mực, cửa đóng kín mít.
 
Có cửa sổ kéo rèm, nhưng rèm hở ra một khe nhỏ, giống như có ai đó đang đứng , lặng lẽ tôi trong bóng tối.
 
Hơn hai mươi năm trước, tôi vừa vào làng đã hét to gọi tên Đường Đông.
 
Thật ra khi đó, tôi có thể nghe thấy nhiều dân làng xung quanh cũng đang gọi tên Đường Đông.
 
Nhưng tôi lại không gặp được một ai.
 
Tôi gọi: “Có ai không?”
 
“Đường Đông, đâu ?”
 
tôi vang vọng khắp thung lũng, từ đâu đó truyền đến một âm thanh cực kỳ khẽ, như cửa gỗ bị đẩy ra.
 
Lại Chí lập tức đứng chết lặng.
 
Tôi đầu lại, nhưng không thấy cánh cửa mở ra cả.
 
37
 
Lúc này tôi đã đi sâu vào trong làng, những căn nhà đen kịt bao vây xung quanh.
 
Vô số ô cửa sổ đang dòm ngó, cứ mỗi tôi xoay người, dường như lại có bóng người lướt qua một góc đó.
 
Tôi gọi rất nhiều , nhưng không ai trả lời.
 
Lại Chí bám lấy tay tôi, môi run lẩy bẩy rất lâu thốt ra được một câu thì thào: “Chạy đi Long ca, em xin … mình chạy đi…”
 
Tôi không ý đến gã, đầu tiếp tục đi về trước.
 
Càng đi sâu vào làng, tôi càng nhận ra nơi này có kết cấu rất lạ.
 
Nó không giống những ngôi làng lân cận, được hình thành tự nhiên do người dân tụ họp lại sống.
 
Ngôi làng này rõ ràng mang dấu vết của một quy hoạch đồng bộ.
 
Tất cả các căn nhà như được sao chép, gần như cùng một kiểu dáng.
 
tôi rẽ vào một khúc quanh gần như vuông góc, thì Lại Chí vấp thứ gì đó, suýt nữa thì ngã nhào.
 
Mặt đường được lát đá rất bằng phẳng. Tôi đầu lại thì thấy Lại Chí run rẩy nhặt lên một đoạn dây thừng.
 
Đoạn dây đó có vòng siết, một đầu tạo thành vòng tròn vừa vặn tròng vào đầu người.
 
Lại Chí lập tức hét toáng lên, ném vòng thừng ra xa!
 
Gã hoảng loạn đến cực điểm, thậm chí giật mạnh thoát khỏi tay tôi, chạy như điên ra ngoài.
 
Tôi chưa kịp gọi gã thì đã có âm thanh vang lên…
 
ơi…”
 
Giọng đó khàn khàn, vang vọng trong đêm tối như đến từ nơi xa xăm.
 
Là Đường Đông!
 
38
 
ơi, cứu em với, ơi…”
 
Lại Chí mềm nhũn chân, quỳ rạp xuống đất.
 
Tôi cũng không ý đến gã nữa, mà theo âm thanh tiến về trước.
 
Đi không bao xa, tôi thấy một căn nhà. Có lẽ là căn nhà duy nhất trong làng khác biệt về hình dáng.
 
Giống hệt trong giấc mơ của tôi.
 
Tường trắng ngói đen, tám mặt vây quanh tường, chỉ là so với trong mơ thì to và rộng rãi hơn, trông như một hội trường đóng kín.
 
Ký ức hơn hai mươi năm trước lại ùa về, trước, tôi cũng tìm thấy Đường Đông chỗ này.
 
Tôi men theo bức tường đi vòng quanh, có rất nhiều cửa sổ sát đất, nhưng bên trong tối om, không thấy gì cả.
 
Bỗng nhiên, có người đập mạnh vào kính bên trong: “ ơi, ơi…”
 
Là Đường Đông.
 
“Em không tìm được cửa, ơi!”
 
Tôi khi nhỏ đã cuống cuồng cùng Đường Đông vừa khóc vừa đi quanh ngôi nhà lạ lùng này, bộ đều là cửa sổ bịt kín, nhưng không hề có cửa ra vào.

Tùy chỉnh
Danh sách chương