Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
39
Năm đó, chúng tôi đã đi vòng đến hướng đông nam.
Tôi bỗng phát hiện ra ở phía đó, kính trong, ánh trăng có thể chiếu vào trong căn nhà tối om.
Phía sau Đường Đông là khoảng trống, có hàng rào nhưng không có tường, dường như trong rỗng xuống phía dưới.
Tôi nhặt một viên đá dưới đất, đập mạnh vào lớp kính đó.
Tấm kính ở phía này mỏng hơn các phía khác, cuối cùng tôi cũng đập vỡ một lỗ.
Lần này tôi lại đi đến phía đông nam.
Hồi nhỏ không để ý, nhưng thực ra hướng này chính là mặt chính của tòa nhà, trên nóc còn treo một tấm biển.
“ Đài?”
Giọng Lại Chí bất ngờ vang lên sau lưng tôi.
hoàn toàn không dám tự chạy thoát, loạng choạng đi tôi.
“Mày biết chỗ này à?” Tôi nghe giọng Lại Chí có phần ngạc nhiên.
Ánh phức tạp và đầy nghi hoặc: “Chu Bán Tiên tôi mời đến chính là người của Đài.”
Đài, nghe như tên một tổ chức.
“Họ làm gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ lắm. Nghe bạn tôi bảo lợi hại, chuyên phục vụ cho người giàu. Trong đó toàn là cao nhân, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng làm .”
“Thế sao mày lại mời thầy Chu đó?”
Lại Chí bặm môi, rồi đáp: “… Không tôi mời, người đó tự tìm đến tôi. Ông ta nói tôi có cơ duyên.”
“Tôi nghe nói là người của Đài thì hứng lên là…”
40
Lời của Lại Chí còn dứt, bất ngờ lùi lại hai bước.
Tôi quay đầu lại thì thấy Đường Đông đứng ngay trước !
Tấm kính tôi đập vỡ nay đã biến mất, cửa sổ đang mở toang, Đường Đông đứng ngay đó.
Phía sau, trong căn nhà trống rỗng kia, vang lên rầm rầm dữ dội.
Lúc này, Đường Đông mang hình hài một đứa trẻ mười tuổi.
Tôi lấy bộ quần áo của thằng nhóc ra, nói: “Đi thôi, tôi đưa em nhà.”
Đường Đông đờ người nhìn tôi, rồi cúi đầu, dường như đang nhìn xuống chân .
Tôi nhìn ánh nó và thấy cá chân bị trói bằng một vòng thừng thô!
Tôi còn kịp phản ứng thì sợi ấy đột ngột siết chặt, cả người Đường Đông ngã ngửa ra sau!
Không kịp suy nghĩ, tôi lập tức nhảy qua bậu cửa sổ, vào căn nhà kỳ quái đó. Vài bước đã đến sau lưng Đường Đông, tôi rút roi đánh hồn, vung xuống cắt …
Sợi thừng giòn rụm, bị chém đứt ngay lập tức.
rầm rầm kia lúc này đã sát tai. Tôi đã tới mép cái rào chắn.
trong căn nhà là một cái hố , sâu chừng ba bốn mét. Lúc này, từ đáy hố còn có ánh sáng le lói hắt lên.
Tôi cúi đầu nhìn xuống và chạm vô số ánh đang nhìn chằm chằm lên.
Dưới đáy hố là một đám đông dày đặc, đứng chật kín.
Họ đều ngửa đầu, ngẩng cổ nhìn tôi.
Tất cả bọn họ, trên cổ đều đeo sợi thừng.
41
Từ nhỏ đến , tôi ít khi biết sợ là gì. Càng nguy hiểm, tôi lại càng không thấy sợ hãi.
Cùng lắm thì chết, tôi có thành ma cũng sẽ là một con lệ quỷ hung tợn nhất!
Nhưng lần này, là lần đầu tiên tôi thấy rùng sởn gai ốc!
Điều khiến tôi sợ không là đám “người” quái dị tụ tập dưới đáy hố kia, cũng không là sợi thòng lọng siết quanh cổ bọn họ.
là, sâu nhất trong cái hố kia, tôi không thể thấy, không thể chạm đến, nhưng tôi biết, đó có thứ gì đó tồn tại, và có lẽ… còn đang tồn tại.
Tôi không dám nhìn thêm. Quay người lại, tôi giũ chiếc áo khoác của Đường Đông, trùm thẳng lên đầu cậu bé, rồi thẳng ra ngoài.
Chỉ mới trôi qua một hai phút, Lại Chí còn ngồi bệt dưới đất bò dậy , thì tôi đã nhảy qua cửa sổ rồi.
“Chạy mau!”
Tôi mạnh một cái, lảo đảo đứng dậy, lập tức bám sát sau tôi.
Lúc này, cả ngôi làng như “sống dậy”.
khung cửa sổ tối đen lần lượt sáng lên.
Khắp vang lên kẽo kẹt của cánh cửa bị đẩy ra.
Lại Chí nín khóc, miệng mím chặt, không dám lạc nửa bước cứ thế bám sát tôi.
42
Tôi có cảm giác như đang quay lại hai mươi năm trước.
Khi ấy tôi chẳng thấy gì, nhưng sau khi cứu Đường Đông, tôi cũng đã chạy như thế này…
Cõng cậu bé trên lưng, không ngừng bước đầu chạy điên cuồng.
Bỗng nhiên, tôi như va hai bức tường, xung quanh bỗng trở nên chật chội lạ thường.
Con đường làng vốn rộng rãi giờ như có thêm người.
Họ đi ngược hướng với chúng tôi, dù bị tôi đâm sầm vào cũng không dừng bước.
Lại Chí cũng vậy, quá sợ hãi, chân mềm nhũn, chỉ vài bước đã ngã lăn ra đất.
Tôi đành quay lại dậy: “Không muốn chết thì đừng dừng lại!”
Lại Chí miệng há hốc như muốn khóc, liên tục gật đầu.
Thế nhưng, giờ đây người xung quanh không còn chỉ đi ngược chiều .
Tôi cảm nhận rõ ràng, lực đã bắt đầu chuyển hướng phía tôi.
Không thể chần chừ !
Tôi rút roi đánh hồn ra, trong đó có tia chớp lấp lóe.
Bốp bốp bốp!
Ba roi liên tiếp vung ra, trước mặt lập tức trống không!
“Chạy mau!”
Tôi quát một , Lại Chí như điên ra ngoài.
Sau lưng lại vang lên một trận ầm ầm dữ dội, như thể cả ngọn núi sắp đổ ập xuống.
Tôi nghe thấy vô số người khóc than, họ gào thét, như thể đã đến tận cùng tuyệt vọng.
Rồi tôi vấp thứ gì đó, Lại Chí cũng hét lên một chói tai.
Dưới đất thò ra vô số cánh tay, kèm khóc rấm rứt, bọn họ quờ quạng chộp lấy mọi thứ.
“Cẩn thận! Đừng đứng lại!”
Tôi lại Lại Chí một cái, quất mấy roi xuống đất, tạm thời mở ra một lối nhỏ có thể chạy .
Chúng tôi vừa vấp vừa chạy, thẳng đến đầu làng.
Lúc này, tôi bỗng nhớ đến lời ông nội của Lại Chí nói…
Người trong làng, sau vài đêm mưa… đều biến mất.
Có lẽ, họ không biến mất thật, là đã bị chôn dưới lòng đất này.
43
Cuối cùng thì chúng tôi cũng chạy thoát khỏi ngôi làng đó, tôi và Lại Chí không dám dừng bước, thẳng đến tận cuối thung lũng.
Lúc quay lại, ánh trăng sáng chiếu xuống, chỗ đó không còn là một ngôi làng , chỉ là đống tàn tích đổ nát giữa đám cỏ hoang.
Lúc này, tôi mới nhớ ra vì sao sau đó lại quên sạch mọi chuyện ngôi làng ấy.
Bởi vì sau khi tôi ôm Đường Đông chạy trốn, người trong nhà không ai tin tôi cả.
Họ đều nói rằng, trong thung lũng đó chẳng còn gì , ngôi làng đã bị san phẳng hết rồi.
Hơn , đã mấy chục năm trôi qua, dù có ngôi nhà nào bị san phẳng thì chắc chắn cũng đã đổ sụp.
Họ nói chắc là tôi và Đường Đông lang thang lung tung, hoảng sợ đến mức không phân biệt thật giả.
Bị người phủ nhận quá lần, tôi cũng dần nghĩ có thể nhớ nhầm.
Dần dần, tôi quên sạch chuyện ở thung lũng đó.
Nhưng có vài cảm giác, trực giác in sâu trong tim tôi.
Có lẽ Đường Đông cũng vậy.
44
Tôi Lại Chí rời khỏi thung lũng, mới xuống đến nửa sườn núi thì Bác đã dẫn người đến đón tôi rồi.
Tôi không ngờ, lúc đó trời đã sắp sáng rồi.
Tôi mang quần áo của Đường Đông nhà họ Đường, lần mai táng này diễn ra suôn sẻ.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy tro cốt của Đường Đông.
Tôi đã quyết tâm trong lòng, nếu Đường Đông còn gây chuyện , tôi sẽ đập hòm tro cốt của hắn, nhưng hắn không cho tôi cơ hội đó.
Mai táng xong, tôi cầm rìu bổ thẳng vào quan tài đỏ máu ấy.
Bác định tìm người xem xét nhưng kịp thì Khương Khải và Tiểu Vũ tỉnh lại.
Hai người bơ phờ, quên sạch mọi chuyện ngày qua.
45
Sau đó, tôi cũng hỏi bác ngôi làng đó.
Bác nói giống Lại Chí.
Chỉ khác là bác kể, ngôi làng đó thật sự xảy ra sạt lở đất.
Khi họ đến, một phần ngôi làng đã bị chôn vùi dưới đất rồi. Vì thế, ông nhìn thấy ngôi nhà hình bát giác.
Tuy nhiên, người già đến đó đều biết ngôi làng đó có phần ma quái.
Tại sao sau này người không cho trẻ con đến gần đó?
Lý do là người đi phá nhà, vận chuyển gạch đá đều bị bệnh. Có người như bị ma ám, còn định dùng thừng tự tử.
Chuyện xảy ra lần, thung lũng ấy trở thành cấm kỵ trong dân làng.
46
Nhưng tôi nghĩ, tất cả mọi chuyện trong ngôi làng đó chắc chắn có liên quan đến tổ chức Đài.
Lại Chí nói, chỉ cần có tiền, họ làm bất cứ chuyện gì, kể cả tà đạo ma quái.
Thời gian tôi đi giúp người trừ tà, đập tan mánh khóe của họ đã có người thách thức, nói là có người cao tay đang dõi tôi rồi.
Lần này, tro cốt của Đường Đông bị luyện hóa, dường như có liên quan mật thiết đến ngôi làng kỳ dị đó, và cả người thầy nửa mù kia .
Tôi mơ hồ cảm nhận, tôi và Đài, cũng như người trong đó, rồi sẽ còn gặp lại nhau.
-HẾT-