Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 5
một buổi sáng ồn ào, Tô Khải Dao chủ động đề nghị sẽ mời mọi người ăn trưa.
Chu Thời Dạ chỉ đáp lại một câu lạnh nhạt:
“Không cần. Em gây ồn ào đủ rồi thì về đi.”
Nhưng Tô Khải Dao như chẳng nghe thấy, kéo tay anh đi về phía cửa.
Vài người bạn sợ anh từ chối, tiện tay kéo luôn Nguyễn Thanh Ảnh, tất cả ra .
Một nhóm người lái xe đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Nguyễn Thanh Ảnh vốn ít khi tiếp xúc với họ, một lúc khó hòa nhập được.
Cô cũng chẳng có ý định chen vào, chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc, nhìn bọn họ cụng ly, rộn ràng nói.
Chu Thời Dạ nhận ra lạc lõng của cô, chủ động bước đến, định rót cho cô một ly nước cây.
Cô vừa đưa tay định nhận lấy, thì anh đột nhiên xoay người, bước thẳng về phía đám đông.
Ly rượu whisky trong tay Tô Khải Dao vừa chạm đến môi, đã bị anh thẳng tay giật đi.
Ngay đó, một tiếng quát khẽ vang lên, át cả tiếng nhạc ồn ào.
“Em bị dị ứng rượu, còn dám uống à? Muốn chết sao?!”
Tô Khải Dao chớp mắt, nhìn anh với vẻ vô tội:
“Em tưởng đây là nước cây, cầm nhầm thôi, sao anh nổi như thế?”
Vừa nói, cô tiện tay lấy luôn ly nước cây từ tay của anh, cong môi tươi:
“Cảm ơn nhé.”
Ngón tay Chu Thời Dạ vô thức siết chặt lại.
Nhưng cuối anh chẳng nói gì, chỉ quay người trở về chỗ cũ, thuận tay đưa chiếc ly tay ra trước Nguyễn Thanh Ảnh.
Nhìn gương bối rối của anh và chất lỏng màu vàng nhạt trong ly, Nguyễn Thanh Ảnh không hề đưa tay nhận.
Cô chỉ cầm túi dậy, giọng điệu nhàn nhạt:
“Em không uống rượu, đi ngâm suối trước đây.”
Lúc này Chu Thời Dạ phát hiện, ly tay anh là rượu chứ không nước cây.
Trong đầu anh toàn nghĩ về Tô Khải Dao, lại nhầm lẫn đưa rượu cho Nguyễn Thanh Ảnh.
Anh muốn giải đôi câu, nhưng cô bước đi quá nhanh.
Cơ hội chưa kịp mở miệng, đã vuột .
Nước ấm trong suối khiến những dây thần kinh căng thẳng của Nguyễn Thanh Ảnh dần thả lỏng.
Cô dựa vào tường, nhìn màn sương trắng bốc lên từng đợt, mắt dần díp lại, chẳng hay lúc nào đã thiếp đi.
Có lẽ quen với tiếng ồn ào náo nhiệt bên , cô không hề nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chu Thời Dạ gọi cô mấy tiếng không thấy đáp lại, trong lòng hơi hoảng, liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy dáng vẻ cô mơ màng thiếp ngủ, tim anh bỗng nhảy loạn vài nhịp.
Anh vội vàng bước vào bể suối, cúi người bế cô lên khỏi nước.
Nguyễn Thanh Ảnh mơ màng mở mắt, cảm giác trọng lực theo phản xạ vòng tay ôm chặt lấy vai anh.
Hơi nước mờ ảo, làn da kề sát, bầu không khí trong khoảnh khắc trở mơ hồ, ái muội.
Chu Thời Dạ không kìm được, cúi đầu dần dần áp sát.
Khoảnh khắc hơi thở hai người quyện vào nhau, tiếng bước chân vội vã bất ngờ vang lên.
Ngay đó, Tô Khải Dao bước vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cô lập tức đông cứng.
Cô cắn chặt môi, ánh mắt hoảng loạn xen lẫn thất vọng, rồi xoay người bỏ chạy.
Chu Thời Dạ như bị điểm huyệt, cứng đờ tại chỗ.
Phản ứng đầu tiên của anh là lập tức thả Nguyễn Thanh Ảnh xuống, bước nhanh đuổi theo.
Chỉ kịp bỏ lại một câu:
“Cô ấy hiểu lầm rồi, anh đi giải .”
Hiểu lầm?
Họ rõ ràng là vợ chồng hợp pháp, dù có bị bắt gặp đang hôn nhau… thì cần gì giải chứ?
Chỉ là…
Anh luôn đắm chìm trong quá khứ, tự đặt vào vai bạn trai của Tô Khải Dao.
thế, anh theo bản năng muốn giải .
Người từng yêu cam tâm nguyện bị “thuần hóa”, thì làm sao có thể dễ dàng bỏ được thói quen ấy?
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của anh, Nguyễn Thanh Ảnh khẽ , rồi đôi mắt dần đỏ hoe.
Cô khoác tấm chăn, mở cửa sổ để hít thở chút không khí, vừa lúc nhìn thấy Tô Khải Dao lao ra .
Cô ta mạnh tay kéo cửa xe, ngay lập tức bị Chu Thời Dạ giữ chặt cổ tay.
Tiếng tranh cãi dồn dập giữa hai người vang lên, lọt vào tai Nguyễn Thanh Ảnh rõ mồn một.
“Thanh Ảnh ngủ rồi, anh chỉ sợ cô ấy bị cảm lạnh thôi, em cần gì tức đến ?”
“, cô ấy là vợ anh, em thì không có tư cách nổi ! Anh quay về bên cô ấy đi, còn giải với em — bạn gái cũ — nhiều như để làm gì?”
“Tô Khải Dao, em nhất định nói như thế sao?”
“Em nói gì chứ? Em chỉ nói thật thôi!”
Lời này vừa buông xuống, cả hai lập tức tan vỡ, không vui chia tay.
Tô Khải Dao đỏ mắt hất tay anh ra, chạy nhanh vào xe rồi lao vút đi.
Chu Thời Dạ sững vài giây, đó cũng lập tức lên xe, đuổi theo.
Nhìn con đường bụi bay mịt mù dần trở lại yên tĩnh, Nguyễn Thanh Ảnh lặng lẽ xoay người bước vào phòng thay đồ.
Cô vừa thay xong quần áo, đã bị vài người bạn của anh hốt hoảng chạy kéo lại.
“Chị dâu, có chuyện rồi! Anh Dạ… bọn họ gặp tai nạn xe rồi!”
Chương 6
Khi cả nhóm bệnh viện, họ nhìn thấy Chu Thời Dạ đang phòng phẫu thuật.
Toàn thân anh ướt đẫm máu, mồ hôi lạnh phủ đầy trán, trong mắt toàn là hoang mang và lo lắng.
Lần đầu tiên, Nguyễn Thanh Ảnh thấy anh trong bộ dạng chật vật đến thế.
Mấy người bạn lập tức xông hỏi dồn dập, Chu Thời Dạ ôm đầu, giọng run rẩy, đầy hối hận và đau đớn:
“Là anh sai… anh không nói những lời đó chọc cô ấy tức … cũng không để mặc cô ấy một rời đi… Chính anh, cô ấy lái xe nhanh như thế gặp tai nạn…”
Nghe anh tự nhận toàn bộ lỗi về , hàng mi Nguyễn Thanh Ảnh khẽ run lên.
Nếu những lời vừa rồi chỉ là “nói trong lúc ”… thì đâu là thật?
Là luôn chờ Tô Khải Dao quay về?
Là luôn mong được nối lại xưa với cô ta?
Có lẽ… là như .
Nguyễn Thanh Ảnh không muốn nghĩ nữa.
lúc đó, một y tá bước ra, gương đầy căng thẳng:
“Bệnh nhân máu quá nhiều, nhưng ngân hàng máu hiện tại đang thiếu. Trong số các anh, có nhóm máu O, xin giúp đỡ ngay.”
Mấy người bạn đưa mắt nhìn nhau, nhưng tất cả đều là nhóm máu AB, không mở miệng.
Chỉ có Chu Thời Dạ là nhóm O.
Anh lập tức cởi áo khoác, khoác lên người đồ bảo hộ vô trùng, rồi bước thẳng vào phòng hiến máu.
Thời gian trôi qua từng phút.
Nửa tiếng , y tá dìu Chu Thời Dạ ra .
Không biết anh đã hiến bao nhiêu máu, khuôn tái nhợt, cả người gần như hết sức lực, lảo đảo ngã thẳng vào lòng Nguyễn Thanh Ảnh.
Y tá chưa rời đi, tiếp tục nói :
“ trạng bệnh nhân đang dần ổn định, nhưng cần 400cc máu nữa. Mọi người có thể liên hệ giúp xem có nhóm O không?”
Trong lúc chờ đợi, cũng gọi khắp nơi tìm người có nhóm máu, nhưng chẳng có kết quả.
Bầu không khí dần trĩu nặng.
Chu Thời Dạ nóng lòng như lửa đốt, cố gắng gượng dậy.
“Chỉ cần 400cc thôi không? Tôi hiến tiếp!”
Nghe thế, y tá kinh ngạc quay đầu nhìn anh, gần như không tin nổi:
“Anh đã hiến 600cc rồi, còn muốn tiếp tục sao?”
Mấy người bạn cũng lập tức đổi sắc , lo lắng bước khuyên can:
“Anh Dạ, đừng cố nữa. Để tôi bảo thư ký về công ty tìm người nhóm máu đến giúp.”
Nhưng Chu Thời Dạ chỉ lắc đầu, giọng nói kiên quyết, mang theo cố chấp cực độ:
“Dao Dao không đợi được lâu như thế.”
Nói rồi, anh xắn tay áo lên, để lộ ra chỗ kim tiêm còn đang thâm tím.
Nhìn thấy anh cố chấp đến mức này, Nguyễn Thanh Ảnh cuối cũng không nhịn được nữa, cất tiếng…
“Bác sĩ đang cố gắng hết sức cấp cứu, có thể liên hệ những bệnh viện khác điều máu về, anh không cần làm như .”
Chu Thời Dạ khựng lại một giây, nhưng không đáp, xoay người bước thẳng vào phòng phẫu thuật.
Nhìn bóng lưng anh kiên quyết, tất cả mọi người đều im lặng.
Mấy người bạn bên cạnh chỉ biết thở dài nặng nề, trong giọng nói đầy bất lực và trách móc:
“Chỉ cần dính dáng đến chuyện của Tô Khải Dao, anh Dạ chẳng khác gì người lý trí! Trước đây cũng cô ta đánh nhau đến gãy chân, nằm viện ba tháng, ra viện còn quay lại tìm người gây !”
“ bảo không ? Hồi cấp ba, để giành bằng được sợi dây chuyền cô ta , anh ấy còn cá cược nhảy dù từ độ cao 5.000 mét! Giữa chừng thiết bị gặp cố, suýt nữa thì mạng. Giờ lại còn bất chấp tính mạng để cứu cô ta… Nghĩ thấy tội. Trước đây tôi còn tưởng anh ấy nhớ thương Dao Dao, cố giúp đỡ vun vào… ngờ, là tự chuốc khổ!”
Bọn họ kẻ một lời người một tiếng, hoàn toàn quên Nguyễn Thanh Ảnh đang cạnh đó.
Nghe những câu chuyện quá khứ này từ miệng bọn họ, lòng cô bỗng như sáng tỏ.
Mãi lúc này, cô hiểu, vào ngày hôm ấy — cái ngày cô lên trong lễ cưới ấy — suy nghĩ trong lòng đã buồn đến mức nào.
đời này, làm gì có chuyện “người đến rồi sẽ thay thế được người trước”, cũng chẳng có “dùng cảm để sưởi ấm một tim băng giá” đâu.
Yêu chính là yêu.
Không yêu… thì chính là không yêu.
Ngay từ đầu, cô đã cược sai rồi.
, khi đối diện với ván cờ thua sạch này, cô cũng chỉ có thể chấp nhận.
Không biết qua bao lâu, đèn đỏ phòng phẫu thuật dần tắt.
Bác sĩ đẩy hai người ra , mọi người lập tức căng thẳng, ùa .
Bác sĩ lau mồ hôi trán, nhìn Chu Thời Dạ đang hôn mê bất tỉnh, không kìm được cảm thán:
“Hai người là người yêu không? Một chàng trai si đến mức này… thật hiếm gặp đấy.”
Nguyễn Thanh Ảnh một ở phía , ngẩng đầu nhìn ánh đèn trắng chói lòa trần, chỉ khẽ nhạt.