Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Một trường đại học nghệ thuật ở Ireland đã nhận đơn của tôi, phép học sinh kết thúc lớp 11 vào thẳng bậc đại học.

Tôi nhìn trần nhà trắng, giơ tay, xòe rồi nắm lại.

Tự do mà tôi mơ suốt bao , giờ cuối cùng cũng nằm gọn trong tay.

Tôi lại trường.

Trong lớp đang chiếu phim, nữ mỉm cười nhẹ, nói:

— Sẽ ai yêu tôi sau khi hiểu rõ con người tôi.

Lớp kéo rèm dày, ánh sáng từ màn hình chập chờn.

Đầu tiên, bàn trước nhận ra tôi.

Rồi dãy trước nữa, nữa… cuối cùng là lớp.

Từng ánh mắt đổ dồn về tôi — khinh bỉ, chế giễu, kiêu căng, xem kịch…

Có nam sinh huýt sáo, buông lời bẩn thỉu, khiến đám phá lên cười.

Tôi cúi mắt, nhanh tay thu dọn đồ.

May là không nhiều, nhét vài cái là xong.

Nhưng… tập vẽ đã biến mất.

Tôi lục ngăn bàn lẫn mặt bàn, vẫn không thấy.

cười trong lớp lại vang lên.

Tôi không nghe rõ họ nói gì, chỉ nén bực bội, đẩy ghế, bỏ ra ngoài.

Mỹ Điềm chặn tôi ở cầu thang.

Cô ta nhìn tôi từ đầu chân, kiêu ngạo:

— Dạo này cậu không tới trường, chắc không biết, tôi An tham gia thi Olympic Toán, còn đoạt giải.

Tôi lướt qua, không đáp.

Cô ta khựng lại, rồi theo sát, đắc ý:

— Chúng tôi còn hẹn sẽ vào cùng một trường đại học.

Tôi vẫn im lặng, chỉ tăng tốc bước đi.

— Này! Kỷ Nam Âm!

Cô ta tức giận, bỏ giả vờ, gằn giọng:

— Chuyện của cậu giờ trường đều biết rồi, giả bộ tiểu thư nhà giàu nữa! Cậu còn tư cách ngạo mạn! An trước đây đứng về phía cậu, cũng chỉ vì tiền cậu cứu bà cậu ấy thôi. Người giỏi ở bên người giỏi — tôi cậu ấy là cùng đường hợp lối!

Tôi dừng bước, bình thản lại nhìn thẳng.

Cô ta gằn từng chữ, như muốn đ.â.m vào tim tôi:

dây dưa với cậu ấy nữa, Kỷ Nam Âm, cậu không xứng.

Tôi chậm rãi mỉm cười:

— Hay là cô đoán xem, ai là người dây dưa?

Ý tứ quá rõ ràng.

— Kỷ Nam Âm! quá đáng!

Cô ta nghiến răng.

— Chỉ là sự thật thôi,

Tôi nhẹ giọng,

— Cô có biết tối hôm cô gọi điện cậu ấy đang làm gì không?

Cô ta siết chặt tay, mắt không rời tôi.

— Cậu ấy đang hôn tôi.

Tôi cố ý chọc tức, nhấn từng chữ để lọt rõ ràng vào tai cô ta,

— Cô đội mưa tìm cậu ấy, còn cậu ấy ở phòng vẽ hôn tôi.

nên, người cô cần cảnh báo… không là tôi, mà là bảo cậu ấy tránh xa tôi.

Thấy sắc mặt cô ta càng lúc càng coi, lời tôi bỗng rẽ sang một hướng khác: “Nhưng, bây giờ cũng có một cơ hội… để cậu ấy vĩnh viễn không thể gặp lại tôi.”

Cô ta nhíu mày: “Cơ hội gì?” – trong mắt ánh lên một tia sáng.

“Tôi có vé máy bay ba ngày nữa, chuyến sớm nhất. Nếu thuận lợi ra nước ngoài…” “Tôi sẽ vĩnh viễn không lại.”

Cô ta quan sát kỹ biểu của tôi, thấy tôi không giống như đang nói dối, cân nhắc một hồi rồi nói: “Cô nói làm được.”

“Tất nhiên.”

Dù kế hoạch có chu toàn thế nào, vẫn luôn có nguy cơ bị phát . Mà Mỹ Điền là người duy nhất có thể giải quyết hoàn hảo mọi rắc rối này. Hòn đá lớn trong lòng tôi cuối cùng cũng được đặt .

Nhưng ngay khi tôi người định đi, tôi chợt phát ở góc hành lang có một bóng người đứng .

Mặc đồng phục đã bạc màu, tay cầm quyển tập vẽ, các khớp ngón tay trắng bệch vì siết quá chặt. Dáng vẻ cậu thiếu niên dưới ánh hoàng hôn trở nên mờ tối đoán, tôi không nhìn rõ xúc trong mắt cậu, cũng không biết cậu đã nghe được bao nhiêu.

Giải thích sao? Có lẽ cần thiết. Bởi từ đầu tôi đã có mục đích riêng, những lời rồi càng là sự lợi dụng trắng trợn.

Sau lưng vẫn còn Mỹ Điền. Tôi cúi mắt, lặng lẽ đếm từng bước chân mình.

Khoảnh khắc lướt qua nhau, tôi thấy khóe mắt cậu hơi đỏ, những ngón tay khẽ động đậy như muốn chạm vào tôi, nhưng rồi lại thu về.

ve mùa hè vang lên ồn ào, hòa cùng cái nóng hầm hập. Tôi dần đi xa trong tầm mắt cậu. Không đầu lại.

Hệ thống biết tôi sắp ra nước ngoài, khẽ thở dài: 【Thật sự không muốn tiếp tục nhiệm vụ này nữa sao?】 “Tôi nào đã từng làm nó đâu.” 【Ừ nhỉ.】 Dù sao mỗi nó xuất , cũng chỉ thấy tôi đang vẽ. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, nó sẽ ở lại vẽ cùng tôi, đôi khi nói vài câu. 【Tôi như vậy có phiền cô không?】 Nó thường hỏi đầy tự giác.

Ban đầu đúng là có phiền, nhưng lâu dần tôi cũng quen.

Đây là cuối tôi phòng vẽ này. Ngoài sổ, màn đặc quánh, xa xa ánh đèn thành phố rực rỡ.

Hệ thống lặng lẽ nhìn tôi thu dọn đồ, mấy muốn nói gì nhưng lại thôi. “Tôi bận để ý tới tôi.” – tôi nói. 【Không bận, các nhiệm vụ ở thế giới khác đều tiến triển tốt.】

Nhưng dứt lời, đèn đỏ trong không gian của nó sáng lên. Tôi biết đây là tín hiệu có người ở thế giới khác cầu cứu. Hệ thống: 【……】

Trước khi rời đi, nó bỗng gọi tên tôi: 【Nam Âm.】 đầu tiên, nó không gọi tôi là “Ký chủ”.

Tôi dừng tay, chờ nó nói tiếp.

【Tôi đã xem hết tất ghi hình, phát ra chìa khóa để hoàn thành nhiệm vụ này không nam … mà là cô.】 “Ý gì?” 【Ý là… từ đầu cuối cô vốn không cần thay đổi.】 Nó ngừng lại, như đang cân nhắc từ ngữ, rồi nói tiếp: 【Chỉ cần cô nhận ra rằng có người đang yêu mình, nhiệm vụ sẽ tự động hoàn thành.】

Tôi còn muốn hỏi nữa, nhưng không gian đã từ từ đóng lại. Ký ức về hệ thống dần phai khỏi trí óc tôi.

tĩnh mịch, ngoài sổ chỉ còn côn trùng kêu. Tôi chớp mắt, chợt thấy hình như có ai nói gì với mình. Nhưng nghĩ mãi không nhớ ra, đành bỏ qua.

Thu dọn xong hành lý, tôi nằm chiếc giường nhỏ trong phòng nghỉ, nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đếm thời gian chờ chuyến bay.

Mười giờ. Mười giờ rưỡi. Mười một giờ.

Thời gian chờ đợi luôn dài chịu. Tôi xoay vai, đứng dậy, lấy bút vẽ giấy, định vẽ bức cuối cùng.

“Cốc cốc cốc.” vang lên.

Tôi sững người vài giây. Ngoài sổ, màn vẫn sâu thẳm. Tôi lắc đầu, nghĩ chắc mình căng thẳng quá mà nghe nhầm.

Tôi chấm vàng trên đầu bút, hạ một nét màu vàng kim lên giấy. Nhưng gõ lại vang lên nữa.

An. Tôi không ngờ còn gặp lại cậu ấy. “Có chuyện gì sao?”

Cậu không trả lời, chỉ nhìn tôi , tóc mái ướt ẩm như chạy tới. Ánh mắt tôi rơi quyển tập vẽ trong tay cậu – là cuốn tôi mất ở trường.

Cuối cùng tôi cũng nghiêng người cậu vào. Phòng vẽ đã dọn gần xong. Cậu thấy chiếc vali đặt cạnh tường, lông mi khẽ rung, rồi cúi mắt che đi xúc.

Chúng tôi ngầm hiểu mà không nhắc lại chuyện ở trường. Tôi lấy vài chai rượu trái cây còn lại ra – nồng độ thấp, vị ngọt nhẹ, thường tôi uống khi bí ý tưởng.

“Rượu này khá đắt, tôi không mang theo được, định xử lý thế nào còn đang nghĩ, cậu mang đi bán đi.”

Ngoài kia trăng sáng như nước, rèm chưa kéo, ánh trăng lạnh lẽo trải bậu . Ánh mắt cậu vẫn dán vào mặt nghiêng của tôi, rất lâu sau khẽ hỏi: “Cậu… còn lại không?”

Gió lùa qua sổ, mang hơi lạnh. Giọng cậu rất nhẹ, giữa màn hư ảo, nghe như không thật.

Tay tôi khựng lại, cúi mắt rót tiếp: “Không.”

là câu trả lời vốn dĩ đã nằm trong dự liệu. Nhưng khi miệng nghe tôi nói ra, ngón tay cậu vẫn theo bản năng siết chặt.

Cậu không hỏi thêm, tôi cũng không nói nữa. Chúng tôi lặng lẽ uống rượu, nhìn kim đồng hồ xoay từng vòng.

Vì sáng sớm sáu giờ tôi ra sân bay nên chỉ uống ít. Còn An cầm hết ly này tới ly khác, lặng lẽ nuốt cổ họng.

Thấy cậu uống không dưới mười ly, tôi đưa tay ngăn lại: “Được rồi, uống nữa.” Cậu như say mà cũng như không. Mặt đỏ, vành tai nóng, nhưng đôi mắt nhìn tôi lại trong suốt, tỉnh táo.

tôi uống thêm nữa.” “Mai cậu không có tiết à?” “Xin nghỉ rồi.” “Ồ.” – tôi không ngăn nữa.

Càng tới lúc này, tôi càng không dám đối diện một An tỉnh táo. Say rồi cũng tốt… say rồi sẽ không nghĩ quá nhiều.

Bức tranh trước mặt xong một nửa, tôi vẽ thêm hai nét, chợt thấy có chịu…

Ánh mắt rơi trên người tôi nóng rực mức khiến tôi chịu.

Ban đầu cậu còn kiềm chế im lặng, nhưng về sau lại càng ngày càng công khai, không hề che giấu.

Thiếu niên nhìn tôi , như muốn khắc ghi từng biểu , từng cử động của tôi vào sâu trong mắt mình.

Tôi vẽ mà tâm trí còn tập trung nữa.

Khi tôi kết thúc bức tranh một cách qua loa, phát cậu vẫn đang uống.

Trên bàn chỉ còn lại hai chai rượu trái cây.

Tôi cuối cùng cũng nhận ra có gì không ổn.

“Ê, uống nữa.”

Cậu thực sự đã hơi say rồi.

Đôi mắt ướt át phủ hơi sương, cứ thế nhìn tôi không chớp.

Khi tôi gần, cậu bất ngờ đưa tay nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh.

Tôi bị kéo ngã ngồi , toàn thân bị ôm chặt vào lồng n.g.ự.c cậu.

Cậu thiếu niên vốn rồi còn trầm lặng, nay lại ghì chặt tôi, vòng tay rắn chắc siết chặt quanh eo tôi, như muốn khóa chặt lại.

“Nam Âm.” Giọng cậu khàn khàn.

Tôi tưởng cậu sẽ nói gì để giữ tôi lại.

Nhưng đợi mãi…

Cậu nói một lời.

Chỉ vùi đầu vào hõm cổ tôi, hít sâu hơi thở của tôi với sự lưu luyến, như muốn ghi nhớ mùi hương này mãi mãi.

Hơi thở nóng rực phả lên da, cơ thể áp sát, tim đập vững vàng từng nhịp một.

Những xúc kiềm nén, chôn sâu bấy lâu, hóa thành những nụ hôn không yên phận, rải kín sau tai tôi.

An.” Tôi đẩy cậu, hơi thở gấp gáp.

Cậu bỗng buông tôi ra.

Tùy chỉnh
Danh sách chương