Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Mấy ngày trước thềm năm mới, công ty của Cố Ngôn thường sẽ cuộc họp thường niên.
Tôi nghĩ anh sẽ về muộn, đang định tắt máy tính đi ngủ thì chuông reo lên.
Tôi bắt máy “Alo”, giọng của anh ấy từ truyền ra.
“ nhìn ra ngoài cửa sổ đi.”
Tôi từ máy tính ngẩng đầu, ngoài trời đã tối.
Đầu kia thúc giục: “Nhìn chưa ?”
Tôi gật đầu “Ừ” một .
“Nhìn kĩ nhé.”
Khi âm thanh của anh ấy vừa dứt, một quả pháo hoa nở rộ trên bầu trời, tiếp theo quả thứ hai và thứ ba, tranh nhau tỏa sáng cả 1 vùng trời.
Cố Ngôn cúp , từ truyền nói và bước chân ồn ào. Ngay sau , một giọng nam vang lên: “Anh Cố, mau chạy đi! tới !”
Tôi nói: “Cố Ngôn, anh…”
Một hét lớn c/ắt ngang lời tôi, “Này! Anh đ/ốt pháo hoa phải ? Ai cho anh đ/ốt pháo hoa ở đây?”
Tôi nghe thấy giọng nói phần hốt hoảng của Cố Ngôn : “Ui, giữ trật tự đô thị! Lại c/ảnh s/át ?”
Anh thở dài, nói: “Sở Ngữ, anh thể sẽ ăn cơm t/ù vài ngày, đừng lo, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, đợi anh.”
Tôi : “……”
vang lên bíp, nhanh chóng cúp.
tận ngày Tết Nguyên đán, Cố Ngôn mới được thả ra.
Khi tôi đ/ồn c/ảnh s/át để đón anh ấy, anh ấy đút tay vào túi áo khoác, bộ dáng trông như mấy tên d/u c/ôn, bất cần đời.
Tôi bắt chước chú c/ảnh s/át giáo huấn anh ấy : “Cố Ngôn, anh sai chưa ?”
Anh ấy liếc tôi một , thở ra một làn khói trắng, ngang ngược nói: “Anh sai , lần sau tiếp.”
Tôi bật cười thành , “ sai mà cố tình phạm lỗi tiếp, vừa ra t/ù lại muốn vào t/ù à ?”
Anh ấy nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: “Thật ra đồ ăn cũng rất ngon, bạn t/ù cũng rất thú vị.”
“…”
Vào ngày Tết âm lịch, rất ít ra đường.
Tôi lái xe đón anh ấy, anh ấy ngồi ở ghế phụ với vẻ mặt ỉu xìu.
Tôi : “Sao thế ?”
“Anh phải một chồng tốt.” anh nói.
Tôi cười: “Ai bảo anh như thế? Bỏ vẻ đi”.
Anh ấy : “……”
Cố Ngôn ngồi ngã trên ghế, trông càng thảm hơn.
“Tại sao anh nghĩ vậy ?”
“Những bạn t/ù “part – time” của anh lúc nói về vợ và bạn gái của họ, họ hiểu rất rõ về sở thích của các cô ấy. anh thì chả thích gì. Các đồng nghiệp của anh bảo anh rằng han ân cần bằng ting ting tài khoản.”
Tôi liếc nhìn anh ấy, “Cách nào cũng đều tốt mà.”
Anh quay sang nhìn tôi, mắt lấp lánh : “Vậy thích gì ?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, “ đặc biệt thích gì.”
Anh lập tức như quả bóng xì hơi, dựa vào ghế, yếu ớt “Ồ” một .
Tôi đã sớm rời xa gia đình, Cố Ngôn thì cô nhi, nhà chỉ hai chúng tôi.
Tôi ở bếp chuẩn bữa trưa, anh ấy lau dọn ngoài phòng khách.
Khi tôi cơm xong, bước ra thấy Cố Ngôn đang chỉ chỉ trỏ trỏ một mười ba, mười bốn tuổi ngoài cửa dán câu đối.
Tôi nghi ngờ : “Hai đang gì vậy ?”
nở một nụ cười gượng gạo nói: “Chị, việc nên , việc nên hề hề.”
dán xong, xoa xoa tay ngập ngừng nói với Cố Ngôn: “Anh à, đã dán xong , kia… ?”
Cố Ngôn kiêu ngạo hừ một .
hiểu ý, gật đầu chào tạm biệt chạy mất hút.
Tôi nhìn bóng lưng chạy xuống lầu như gặp q/uỷ của , Cố Ngôn , “Đứa ai ?”
“Cháu trai của ông Trần hàng xóm.”
À, cháu trai của ông lão chơi cờ Cố Ngôn s/át ph/ạt nỗi lên t/ăng x/ông mà nh/ập v/iện.
“Anh m/ua câu đối khi nào thế ?”
Anh hai tay chống nạnh, tự hào khoe ch/iến tích: “Anh lấy của thằng nhóc lúc nãy.”
“?”
“Tối hôm chính nó dẫn quản lý đô thị cùng c/ảnh s/át tới, cho anh con đường thoát thân.”
“…”