Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Sau ăn sáng xong, tôi nhấp vào ppt Ngôn gửi qua.
Vốn nghĩ anh ấy là cao hưng nói bừa, không ngờ anh ấy vậy cẩn thận note nơi tôi thích và ý kiến riêng của anh ấy từng nơi, tôi mới phát hiện anh rất chân .
Từ nhỏ đến lớn, thể nói tôi là một người không câu nệ nghi thức.
nhỏ, bố tôi xa bên ngoài, gửi tôi ở nhà với ông bà, ông bà tôi trọng nam kh/inh nữ.
Từ bánh trung thu, bánh ú Tết Đoan Ngọ hay sủi cảo ngày đông chí, đều không phần của tôi.
Thứ tôi được là bát cháo loãng ng/uội lạnh ăn kèm cùng 1 bát đồ chua nhỏ. Hai thứ đó theo tôi suốt cả tuổi thơ.
món đồ nhỏ muốn không được, lớn không nữa.
Sau tôi qu/a đ/ời, tôi tái hôn, tôi trở người thừa trong chính gia đình của mình.
Mỗi lần và kế cãi nhau không vì tiền học của tôi thì là chuyện tôi nghỉ hè nhà, kế đem phòng của tôi cải tạo phòng chơi đứa em trai cùng cha khác .
Bà ấy bảo tôi là con gái sớm muộn lấy chồng, phòng ngủ ở nhà để .
Vì chuyện đó tôi và dì cãi nhau. Tôi không muốn tôi phải phiền lòng, vì vậy mỗi năm 1 ngày Tết rồi nhanh chóng rời .
Tôi không khỏi nghĩ đến Ngôn, tôi anh ấy là cô nhi, không anh ấy lớn lên như thế nào ?
anh ấy , tôi tò mò hỏi anh ấy sao ngày sinh nhật của tôi.
Bởi vì chúng tôi lãnh giấy chứng nhận xong tách ra.
Anh ấy nói: “Hôm đăng ký kết hôn anh vô tình thấy, dù là vợ chồng nên anh nghĩ anh phải được ít nhất là ngày sinh của em.”
Một sau, tôi ngồi trên sofa xem TV, giả vờ lơ đãng hỏi anh ấy bé.
Vừa phơi quần áo Ngôn vừa thoải mái nói:
“ không đặc biệt, là từ nhỏ anh không thích nói chuyện, mọi người đều rằng anh mắc chứng tự kỷ, nên dù được nhận nuôi rất nhiều lần nhưng đều bị trả , mãi đến anh trưởng mới rời khỏi cô nhi viện.”
Hai câu nói hời hợt, nhưng tôi như thấy anh ấy bé, ngồi một mình trong trại mồ côi, đôi mắt háo hức ra cửa sổ ngưỡng m/ộ các được nhận nuôi.
Tôi đ/au lòng anh ấy, nhẹ giọng: “ nhỏ Ngôn, bây anh em là gia đình rồi.”
Anh quay đầu cười rạng rỡ: “Thật may vợ nhỉ, bây anh không phải hâm m/ộ nhỏ kia nữa.”
Anh đến và vươn tay phía tôi.
Tôi nắm ngón tay lạnh ngắt của anh, anh ngồi xuống đặt tay tôi lên mặt, ngẩng đầu tôi nói:
“Bây anh vợ, vợ nắm tay anh cùng nhà, sau này anh một gia đình nhỏ như anh hằng ao ước”.
Tôi nói: “Được, nhất định ước mơ của anh sự thật”.
Điều ước được đặt trong hộp dây chuyền được thực hiện, chúng tôi không bao cô đơn nữa.
HOÀN.