Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
Rất nhanh đến mùa đông.
tôi về , tuyết bắt rơi trên . Đường trơn nên tôi cẩn thận đi bộ chậm rãi về .
Một bờ ng/ực ấm áp đột nhiên dán vào sau lưng, tai lập tức vang lên âm thanh quen thuộc.
“Anh tan làm rồi.”
Tôi quay , thấy Ngôn đang làm vẻ mặt cún con ngoan ngoãn tôi.
Tôi vô thức anh ấy, “Anh ty gây chuyện à ?”
Anh ấy khẽ lắc : “Không có, cả ngày hôm nay anh đều ngoan ngoãn đi làm.”
Tôi buồn cười anh ấy : “Cực khổ cho anh rồi”.
“Nuôi gia đình không cực.” Anh đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, “ Tuyết rơi rồi, đường trơn, anh cõng em.”
“Không cần đâu, chỉ có vài bước.”
Anh khó hiểu quay tôi, “Không được, anh muốn cõng em.”
“….”
“Vậy anh lạnh, anh muốn nắm em.”
“Được.”
Anh đứng thẳng dậy và đưa về phía tôi. Ngay tôi vừa đưa ra, anh ấy cầm lấy và đút vào túi áo khoác.
Lòng bàn anh ấm áp, một phát xua tan cái lạnh xung quanh.
Sau bữa tối, Ngôn phụ trách rửa bát phòng bếp, tôi xem TV phòng khách.
Một lát sau, Ngôn lau khô , đi đến ngồi xuống cạnh tôi.
Phim truyền hình đang chiếu đến đoạn nam nữ chính trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng ôm hôn nhau.
Vốn dĩ tôi có động, nhưng ánh mắt Ngôn cạnh nóng bỏng đến mức tôi không thể phớt lờ nó.
Tôi không được tự nhiên nói: “Anh em làm ?”
Anh nghiêm túc tôi, nói: “Sở Ngữ, anh cũng muốn hôn.”
“Khục khục …” Tôi bị sặc nước miếng mình.
Mặc dù tôi kết hôn hai năm nhưng cho đến nay tôi mới chỉ tiếp xúc thân mật đúng một lần.
Anh vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Nghĩ đến đêm đó, mặt tôi nóng bừng, tôi nói: “Em… em vẫn chưa quen.”
“Vậy đợi cho đến em quen.” Giọng điệu anh ấy hết sức bình thường.
Những lời đó khiến tôi có giác tôi sẽ nhau thật lâu.
Vốn dĩ tôi lấy chồng để thoát ly gia đình, còn anh thì tại sao ?
Tôi nghi ngờ : “Tại sao anh kết hôn với em ?”
Anh rót cho tôi một ly nước ấm, nói: “Lúc trước một đàn ông trong ty thích anh, anh có sợ hãi.”
“…”
Anh ấy đại khái thấy lời nói có thẳng thừng, gãi bổ sung nói: “Bất quá, vừa gặp anh có tình với em.”
“…”
Tôi nghĩ hai năm qua, ngoại trừ chuyển khoản hàng tháng, giữa tôi không có liên lạc .
“Vậy tại sao anh không bao giờ liên lạc với em ?”
Anh ấy nhàn nhạt liếc tôi một cái, mím môi ủy khuất nói: “Em chặn anh.”
Tôi mờ mịt. “Có thể gọi điện thoại.”
Anh lấy điện thoại ra, vào WeChat, bấm vào ô trò chuyện có tên là “Đại Mỹ Nhân” trên cùng. Dấu chấm than màu đỏ đặc biệt bắt mắt khiến chú ý.
Tôi thấy có tội lỗi, ngay lập tức hiểu xảy ra chuyện .
Hai năm trước, vào lúc nửa đêm ,tôi đang cô đơn quạnh quẽ một mình, một tài khoản WeChat không có ghi chú gửi tin nhắn cho tôi.
“Em một mình có cô đơn không ?”
Lúc đấy tôi nghĩ có nào thêm lầm một gã đ/iên nào đó nên tôi trực tiếp ch/ặn và xóa hắn .
Nên không biết được phía sau còn có một câu nữa.
“Em có muốn nuôi thú cưng làm bạn cho vui không?”
“Anh không nghĩ tới gọi điện thoại cho em sao ?”
Anh thở dài nói: “Đồng nghiệp anh nói đẹp bình thường không thích nhạt nhẽo như anh.”
Tôi mặt anh ấy : “Đồng nghiệp anh có th/ù o/án với anh không ?”
“Không, anh là một anh chàng đẹp trai được ty anh nhận, nhưng anh hẹn hò qua mạng hơn mười lận mà không có kết quả . Đây có lẽ là số phận nhạt nhẽo như bọn anh.”
“…”
“Vậy anh có thể ôm em không ?”
Tôi ngập ngừng gật , anh ấy lập tức tựa vào vai tôi, thấy tôi không từ chối ôm eo tôi vui vẻ xem TV.
Chỉ thiếu mỗi cái đuôi ngoe ng/uẩy là giống như một con chó lớn.