Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7,
Cửa đã đóng sầm.
Không khí lại yên tĩnh.
Tôi nghe tiếng mạch đập, lòng càng hoảng loạn.
Tôi mất hết khả năng phán đoán.
“Cốc cốc cốc”, cửa lại .
Tôi giật mình, ý thức dồn về phía cửa.
Tiếng phụ nữ : “Tam Lượng…”
Tôi bất giác đáp: “Dạ?”
Người phụ nữ: “ sống có thể hỏi đường không?”
Tôi hoảng!
Câu hỏi này giống nữ quỷ hỏi.
Cổ họng tôi nghẹn lại, run rẩy đáp: “Có thể!”
Người phụ nữ: “Hình nhân có thể chấm mắt không?”
Tôi năng đáp: “Có thể!”
Nói xong tôi hối hận.
Đồng thời, ý thức tôi bắt đầu mơ hồ.
Lại nghe : “Hình nhân có thể triệu không?”
Giọng nói như dán màng nhĩ, đau nhức.
Đầu óc tôi đột nhiên mụ mị, không tự chủ đáp: “Có thể!”
Vừa nói xong, cảm giác tôi bị kéo khỏi thân , chìm bóng tối vô biên.
Lại nghe tiếng phụ nữ vọng: “Tam Lượng có thể đèn không?”
Tôi không tự chủ: “Có thể!”
Rồi trước mặt một đốm lửa ma, dẫn tôi đi.
đến rơi màn sương.
Tiếng phụ nữ lại , xa xăm hơn.
Người phụ nữ: “Tiểu quỷ có thể dẫn đường không?”
Tôi năng: “Có thể!”
Rồi tôi theo đốm lửa ma quái, đi mãi, đi mãi…
đến một hình nhân đứng trước mặt, chính là hình nhân thế mạng của tôi.
Trong mắt lóe hai tia đỏ rực.
Tiếng phụ nữ lại : “Hình nhân có thể thế mạng không?”
Tôi không tự chủ: “Có thể!”
Vừa nói xong, một lực hút mạnh kéo tôi hình nhân.
“Rầm”, tôi đẩy ngã hình nhân, tỉnh lại.
Tiếng phụ nữ đột nhiên biến thành giọng mẹ tôi: “Có chuyện gì?”
Rồi giọng tôi: “Mẹ kiếp, m.á.u chấm mắt trên người giấy có vấn đề.”
Tôi hiểu , họ thật sự tôi thế mạng tôi.
May là điểm nhãn, tôi cắn ngón trỏ, nhưng dùng ngón giữa.
Ngón giữa tôi lén dính m.á.u trên cọc tre.
Tôi hét: “Mẹ ơi! Mẹ là mẹ của ! cũng là của mẹ, sao mẹ đối xử với như vậy? không hiểu!”
Mẹ tôi: “Không hiểu thì đừng hiểu.”
Giọng nói như đến sát bên.
Tôi quay lại, sững sờ.
Đó không phải vợ gia sao? Tức Hai và Hai.
Tôi vội nói: “ Hai, Hai, sao các người lại ở đây?”
“Ai là của mày?”
“Cháu trai, hôm nay mày không thoát được đâu.”
Nói rồi họ lao đến bắt tôi.
Tôi lập tức quay người chạy, nhưng không xung quanh đều là kẻ địch, căn không thể thoát.
Tình thế nguy cấp, tôi lấy sợi dây đỏ ông lão ăn xin đã , ngồi xuống buộc cổ chân.
họ sắp bắt được, tôi vội xỏ giày ngược.
Tôi bước một bước, họ lùi trăm mét.
Hai quát mắng: “Thằng ôn dịch! Mày đúng là đồ ôn dịch ! Dám lừa gia bằng dây đỏ giả sao, mày c.h.ế.t không toàn thây!”
Tôi chạy liền mấy chục bước, bọn họ biến mất không lại dấu vết.
Tôi há mồm thở hổn hển.
May tôi còn giữ lại chiêu cuối cùng, không hoàn toàn tin tưởng gia.
Nhưng tôi không hiểu được, tại sao hai và hai lại đột nhiên xuất hiện.
8,
Trong làn sương mù, tôi không định được hướng Tây Bắc ông lão ăn xin nói, có thể mơ hồ cắm cúi đi.
Được một lúc lâu, phía trước có một ngôi nhà.
Đến gần nhìn kỹ, hóa là một ngôi miếu đất bằng giấy.
Giữa chính điện, ông lão ăn xin đang nằm sõng soài trên đất với hơi thở yếu ớt.
Tôi vội chạy đến đỡ dậy: “Ông ơi, ông sao thế này?”
“Tôi bị gia của cậu hãm hại, tôi già rồi, không còn được việc nữa.”
Tôi đỡ ông ấy ngồi dậy, hỏi tiếp: “Ông ơi, thật ông là ai?”
“Tôi là một lão ăn xin trông coi miếu đất, chẳng là gì cả. Ở trong miếu lâu ngày, ắt sẽ hiểu được đôi chút thông linh, nhìn được một số thị phi, là không đủ sức khống chế tình hình.”
Tôi: “Vậy rốt cuộc mọi chuyện là sao? Rốt cuộc gia gì?”
“Cậu chưa nhìn sao? Trong cơ thể mẹ và của cậu là linh của hai và hai.”
Tôi choáng váng: “Gì cơ?”
“Mẹ và cậu đã c.h.ế.t từ lâu, bây giờ họ là thân thay thế của hai và hai, nên họ mới luôn đánh cậu, hại cậu.”
Đầu óc tôi như nổ tung: “Không thể nào, sao có chuyện này được?”
“Không lâu sau hai và hai chết, gia đã dùng phép họ ký sinh cơ thể mẹ và cậu. không lộ sơ hở, họ luôn đối xử tốt với cậu. Còn ông già đó luôn đối xử tốt với cậu, thực là đối xử tốt với thân tương lai sẽ thuộc về tên khốn đó. Giờ ông ta già rồi, nhân cơ hội cậu chết, dùng người giấy thế thân thu cậu, sau đó chiếm lấy thân cậu tái sinh, cuối cùng là đoàn tụ gia đình.”
Đầu óc tôi hỗn loạn, tôi không dám tin tất cả là sự thật.
Ông nói tiếp: “Ban đầu tôi cũng tưởng họ cậu người giấy thế thân, nhưng những câu mượn lời lành vừa rồi, chính là cậu mở cửa pháp thuật ông ta, chứng tỏ họ cậu thế thân, không phải trốn tránh nữ quỷ nào, vì căn tôi không phá được phép của ông ta, càng không đào mộ của cậu.”
Nhưng tôi cố gắng kiểm soát thân, giữ bình tĩnh, không thể bốc đồng.
Không thể tin lời ai nữa.
“Vậy tại sao họ có thể dễ dàng thay thế linh mẹ và tôi, còn tôi lại phức tạp thế này?”
Lão ăn mày ho vài tiếng: “Cậu quên bát tự của mình rồi sao, tuổi Dậu, mùng một tháng Giêng, giờ Dậu, chí cương chí dương, thân của cậu thuộc loại thượng đẳng nhưng khó chiếm đoạt nhất, nên họ mới dùng đủ mưu kế.”
Tôi nài nỉ ông lão ăn xin dạy cách trả thù.
Ai ngờ lúc này, từ xa ba tiếng gà gáy.
Lão ăn xin nói: “Bây giờ cậu đang ở trạng thái ma, phải nhanh chóng quay về, nếu không sẽ không bao giờ trở lại được.”
Tôi lại hỏi dồn phải thế nào.
Nhưng giọng ông ấy ngày càng xa tôi.
Cuối cùng ông hét lớn: “Về nhà giữ chân thân, đóng thất khiếu, ráng chịu đến gà gáy canh năm thì hóa giải. Nhớ kỹ, chân thân ngươi ở dưới giường.”
Ông lão ăn xin và ngôi miếu đất bằng giấy biến mất.
Tôi bình tĩnh lại, đứng dậy chạy về.
9,
Nhưng tôi không về thẳng nhà.
đến trước mộ .
Tôi xem mộ có bị đào hay không.
Không ngờ mộ nguyên vẹn.
Ông lão ăn xin không lừa tôi.
Đúng là gia luôn nói dối.
Tôi bình tĩnh lại, định đào mộ đưa .