Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

C3

đến đây, tôi tức điên lên.

Một cước đá lật quan tài, đập nát linh .

Anh tôi từ đâu chui ra, túm tôi đánh một trận.

Mẹ tôi cũng bắt đầu chửi tôi vong ơn bội nghĩa.

Nhị gia quát anh tôi thả tôi ra, rồi ôm tôi.

Lúc tôi cảm nhận rất rõ Nhị gia đang run rẩy toàn thân.

Nhị gia: “Mau nói với ông! Cháu có ai không?”

Tôi sợ hãi trước bầu không khí này.

Nhị gia đột nhiên hét lên: “Nói! Nếu phản sát, chúng ta sẽ đại họa.”

Nghe đến đây, tôi bỗng tỉnh táo hơn, liền kể ông xin.

Nhị gia vỗ đùi, ngồi phịch xuống đất, miệng kêu: “Hết rồi! Hết rồi! hết rồi!”

Tôi hoàn toàn choáng váng.

Nhị gia nói: “Cháu không có não sao? xin nào lại đi nghĩa địa kiếm ?”

Tôi sững sờ, vội hỏi: “Vậy ông ta rốt cuộc là ai?”

Nhị gia: “Chắc chắn là kẻ thù của nhà cháu! Nếu ta không đoán nhầm, giờ ông ta đã phá trận pháp của ta, đào mộ thả ra, đêm nay mạng của Nhị Quý không giữ .”

Mẹ tôi ôm anh tôi khóc lóc: “Ôi! của mẹ! Làm sao bây giờ?!”

Anh tôi đẩy mẹ ra, lao đến đánh tôi: “Tất đều do mày, là mày hại c.h.ế.t , đều do mày, sẽ đánh c.h.ế.t mày.”

Anh ta đánh tôi không chút niệm tình, tôi cũng không dám phản kháng.

Đau quá không chịu nổi, tôi đành né qua .

Nắm đ.ấ.m của anh tôi đập cọc tre linh , tay bị rách một , m.á.u chảy lênh láng.

Mẹ tôi thấy anh chảy máu, liền túm tôi tiếp tục đánh: “Dám làm anh mày bị thương, đánh c.h.ế.t mày, đánh c.h.ế.t mày!”

Nhị gia vội ngăn mẹ tôi: “Đủ rồi! mẹ muốn gì? này không trách Tam Lượng .”

Mẹ tôi quay mặt khóc: “Chú ơi! Chú phải cứu Nhị Quý nhà tôi, nó không thể c.h.ế.t !”

Lúc lòng tôi sự lạnh giá. Chẳng lẽ tôi không phải của bà sao? Chẳng lẽ tôi đáng c.h.ế.t thay sao?

Nhị gia nói: “Không có ai chec hết!”

Mẹ tôi: “Thằng khốn này đã phá nát linh , đồ đạc hỏng hết, còn dính phải thứ không sạch sẽ, đêm nay chúng ta không c.h.ế.t hết sao?!”

Nhị gia nhìn quanh, nhìn hình nhân bị tôi giẫm nát.

Nhị gia: “Không sao! Chúng ta tìm cách qua đêm nay trước.”

Rồi nhặt hình nhân mạng của tôi, sửa lại, đưa cho tôi.

Nhị gia: “Nào, chấm mắt cho hình nhân trước đi.”

Tôi bất giác kêu lên: “Nhị gia!”

Tôi biết mình quá muốn dựa ai .

Nhị gia xoa đầu tôi: “Tam Lượng, đừng sợ. Chỉ có cháu mới cứu anh , chỉ có hình nhân này cứu cháu, chúng ta không ai chết, đều phải sống tốt, không?”

Tôi suy , gật đầu: “Vâng.”

Rồi cắn ngón tay trỏ, chấm mắt lên hình nhân mạng.

Nhị gia nhìn hình nhân, đặt sang một .

Rồi nói với tôi: “Đưa sợi dây đỏ xin cho cháu đây.”

Tôi do dự.

Nhị gia: “Đứa bé ngốc, vẫn chưa sao? Sợi dây đánh dấu vị trí của cháu, mượn mắt tìm , nhận chính là cái này.”

Tôi hoảng hốt, vội tháo sợi dây đỏ ở cổ chân.

Nhị gia cầm , đốt trên ngọn nến.

Nhị gia: “Hy vọng còn kịp.”

Tôi nhìn Nhị gia đầy áy náy: “Nhị gia! Cháu xin lỗi! Cháu biết lỗi rồi!”

Nhị gia ôm tôi lòng, an ủi: “Không sao! Không sao! Có Nhị gia đây, không cần sợ gì .”

6,

Nhị gia đặt hình nhân mạng lên , đắp chăn, đốt ba nén hương ở đầu , rồi dặn tôi: “Chị dâu mượn mắt cháu về nhà, nếu cô ấy sự đến, chắc chắn sẽ hỏi cháu trước.”

Tôi: “Hỏi ?”

Nhị gia: “Là hỏi anh cháu ở đâu.”

Tôi: “Yên tâm đi Nhị gia! Cháu nhất định không nói!”

Nhị gia: “Không! Cháu phải nói, vì ta sẽ bố trí trận pháp trong phòng anh cháu, cô ấy sẽ bị ta khóa hồn.”

Tôi: “Vâng! rồi!”

Nhị gia: “Còn điều quan trọng nhất, liên quan đến an toàn của cháu.”

Tôi vươn : “Nhị gia nói đi.”

Nhị gia: “Hồn sống mở miệng, đều cần mượn lời lành, cháu phải thuận theo trả lời, không thì cô ấy sẽ hận cháu, đời này quấy rối không buông.”

Tôi: “Mượn lời lành là gì?”

Nhị gia: “Là hỏi cháu những không thể thành, nhưng cháu phải trả lời là làm . Ví dụ, kiến có nuốt voi không?”

Tôi rồi nói: “!”

Nhị gia: “Đinh sắt có xuyên qua kim không?”

Tôi: “!”

Nhị gia: “Đúng! Ý là vậy. Nhớ kỹ nhé!”

Tôi gật đầu: “Cháu rồi!”

Rồi Nhị gia bảo tôi nằm dưới gầm theo tư hình nhân.

Nói một khi xảy ra , sẽ tưởng hình nhân là tôi, tôi có thể thoát nạn.

Nhị gia đóng cửa rồi rời đi.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh đến rợn .

Tôi nghe tiếng thở của mình, trán đổ mồ hôi hột.

Đột nhiên, lời nói của xin hiện lên: “Nghe ngược lại lời họ nói, sẽ tìm lối thoát.”

Họ nói quá nhiều, tôi quên mất phải suy ngược lại.

Nhưng mượn lời lành cuối cùng, tôi nhớ rõ nhất.

Tôi cũng không biết ai muốn hại mình.

Đến lúc cứ theo bản năng, sống c.h.ế.t do trời vậy.

Không biết bao lâu, ngoài có tiếng sột soạt.

Như vô số chuột đang bò.

tôi run rẩy.

“Cốc cốc cốc”, có gõ cửa.

Tôi giật mình.

Rồi tiếng của một phụ vang lên.

Giống tiếng chị dâu, nhưng tôi không dám chắc.

Vì tôi chỉ chị dâu ba lần, cũng chẳng nói mấy.

“Tam Lượng!”

Tôi run rẩy đáp: “Dạ?”

phụ : “Đũa có thể chọc trời không?”

Đầu óc tôi trống rỗng, theo bản năng hét lên: “Không thể!”

Vừa nói xong, cửa bật mở.

Rồi một bàn tay lớn kéo tôi từ gầm ra, tiếp là một trận đòn tới tấp.

Hoá ra là anh tôi.

Anh ta vừa đánh vừa chửi: “Biết ngay mày sẽ không an phận, biết ngay mày muốn hại c.h.ế.t , xem có đánh chec mày không!”

Mẹ tôi cạnh chửi: “Chú ơi, may mà thử một phát, không thì sự hoạ lớn rồi. Nhị Quý, đánh c.h.ế.t nó cho mẹ!”

Tôi bị đánh đến mặt mũi đầy máu.

Anh tôi túm cổ tôi cảnh cáo: “Mày nghe đây, nếu mày còn dám làm trật, Nhị gia xử lý xong , sẽ g.i.ế.c mày đầu tiên. Nghe rõ chưa hả?”

Tôi gật đầu: “Nghe rồi!”

Nhị gia thở dài: “Tam Lượng, cháu vẫn nhớ lời xin sao? Cháu xem, cháu lớn lên Nhị gia, Nhị gia đối xử với cháu tốt không?”

Tôi gật đầu: “Tốt!”

Nhị gia: “Vậy sao cháu thà tin lời ông xin chỉ một lần? Cháu cứ mê muội này, nhà sẽ chết, làng sẽ bị liên lụy, cháu không?”

Nhị gia nói vậy, tôi sự tỉnh táo hơn.

Nhiều năm trước, vợ Nhị gia, tức bà và chú , c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

Nhị gia đời không vợ nữa.

Nên ông xem tôi như cháu ruột, trên đời không ai tốt với tôi hơn ông.

Tôi vội nói: “Nhị gia, cháu biết lỗi rồi.”

Lúc này, anh tôi túm tôi nhét xuống gầm .

Trước khi đi còn đánh đầu tôi mấy cái cảnh cáo.

Tùy chỉnh
Danh sách chương