Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
15
Mấy ngày đó, mẹ chồng vẫn ở lại , mặc cho cha chồng và Tạ Duệ ở bên ngoài cầu xin thế nào không dao động. Nhưng ta nhìn ra, nét u sầu vẫn mãi quẩn quanh giữa đôi .
Suy đi nghĩ lại, ta liền đến gần , dè dặt đề nghị: “Nương, chi bằng chúng ta lấy câu chuyện của người thành một bản ?”
Mắt sáng rực: “Được!”
Thế là ta lấy mẹ chồng làm nguyên mẫu, nên một cuốn bản mang tên “Ký ức Hòa ly của ”.
Trong đó, nữ chính họ Lý – – khi hòa ly không hề lưu luyến quyền thế hay tình cũ, sống an nhiên , tuyển ba vị tiểu quan mặt tuấn tú, mỗi ngày đàn hát vẽ tranh, dạo chơi sơn thủy, sống tiêu dao thần tiên.
Không ngờ bản vừa in ra, liền gây chấn động kinh thành. Chủ tiệm sách sai người đến truyền lời, ba ngàn bản in đầu bán sạch trong ba ngày, thúc giục ta mau chóng phần tiếp .
Ta vừa xong nửa quyển tiếp , định sai người mang đến hiệu sách không ngờ chủ tiệm lại đích đến , hai tay xoa vào nhau, ấp úng :
“Phàn cô nương, phần tiếp … e là phải tạm hoãn .”
Ta gặng hỏi mãi biết, ra có người có địa vị đã lên tiếng, ra lệnh tạm thời ngừng phát hành cuốn sách ấy.
16
Sách đã không thể xuất bản, vậy chi bằng trực tiếp thực hành luôn cho .
Ta và mẹ chồng cùng nhau đến một rất nổi tiếng trong thành — Tiểu Tương .
Tửu này có quy củ rất lạ: chỉ tiếp đãi nữ khách, người hầu trong quán đều là những tuấn tú, phong nhã.
Vừa ngồi xuống một bàn gần cửa sổ, đã có một áo trắng ôm đàn tỳ tiến đến.
“Chị ơi, có nghe một khúc nhạc nhỏ không?”
Mẹ chồng nhướng , khẽ cười: “So với mấy tên cổ hủ trong , này thật thú vị hơn nhiều.”
Ta bật cười . Một mặc áo xanh đã rót rượu ấm, ngẫu hứng ngâm một bài thơ cung kính đưa chén rượu đến trước mặt ta.
Trên sân khấu ở giữa, diễn chính là bản mà ta .
“Nghe khi góa phụ tái giá cùng đứa con nhỏ, nhà chồng cũ sinh lòng ghen ghét…”
Các nữ khách xung quanh đều nghe chăm chú, nét mặt hớn hở.
Ta không ngờ bản của mình lại được cải biên thành tuồng diễn, vừa nghe vừa uống rượu lúc nào không hay, đến khi má nóng bừng, nhận ra đã say.
Mẹ chồng nhìn thấy ta mặt ửng đỏ, cười : “Nhìn con kìa, uống mấy chén rượu trái cây mà đã say .”
Ta lảo đảo nghiêng người, tựa đầu lên vai : “Nương, rượu này ngon thật…”
áo xanh bên cạnh đúng lúc đưa khăn nóng đến, hơi cúi người, lau vệt rượu khóe môi ta.
Ngay khoảnh khắc ấy, cánh cửa gỗ của tửu bị đẩy ra, hai bóng người xuất hiện ngưỡng cửa, chính là cha chồng Tạ Uyên và Tạ Duệ.
Ánh mắt Tạ Uyên vừa nhìn đã bắt gặp ta tựa vào mẹ chồng, sắc mặt trầm hẳn xuống: “Các người… làm gì vậy?!”
Tạ Duệ đứng cha, ánh mắt dừng lại gương mặt ửng đỏ của ta, hàng nhíu chặt.
ôm đàn sợ đến mức tay run, dây đàn vang lên một tiếng “phựt” đứt đoạn.
Các nữ khách xung quanh im bặt, tất đồng loạt quay đầu nhìn.
Ta mơ hồ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy gương mặt u ám có thể dọa trẻ con khóc thét của cha chồng, lập tức tỉnh rượu quá nửa.
17
Chỉ có mẹ chồng là vẫn ngồi yên tại chỗ, thần sắc bình tĩnh: “ tướng quân thấy đấy, ta tận hưởng chút thanh nhàn.”
Tạ Uyên nhíu chặt thành chữ xuyên, giọng trầm thấp: “ , ta về .”
Ông sải bước tiến tới, nhưng thị vệ bên mẹ chồng đã sớm tay đặt trên chuôi kiếm, lạnh giọng ngăn cản: “Tạ đại tướng quân, xin dừng bước.”
Ánh mắt Tạ Uyên lướt qua đám thị vệ, ánh nhìn lạnh lẽo hồ băng mùa đông: “Dựa vào các ngươi? Không ngăn được ta.”
Mẹ chồng cuối cùng ngẩng mắt nhìn ông: “Tạ Uyên, ta và ngươi thành hai mươi năm. Năm đó là vì hoàng mệnh khó cưỡng, ta gả đi không cam tâm, ngươi cưới ta miễn cưỡng. Nay Duệ nhi đã thành, có thể tự lo liệu, triều chính yên ổn, ta không tiếp tục phung phí quãng đời lại.”
Cổ họng Tạ Uyên khẽ động, vừa định mở miệng mẹ chồng đã tiếp:
“Nếu trong lòng ngươi đã có người khác, ta hà tất phải ở lại trong , làm một chủ mẫu hữu danh vô thực?”
Vừa dứt lời, ánh mắt Tạ Uyên — người xưa nay vốn luôn lạnh nhạt vô cảm — lại thoáng hiện vẻ bối rối.
Tất khách khứa trong đã lặng lẽ bị mời đi, Tiểu Tương giờ phút này chỉ lại bốn người chúng ta giằng co trong im lặng.
Ta ngồi cạnh mẹ chồng, cố nặn ra vẻ trấn tĩnh.
Tạ Duệ cứ nhìn chằm chằm ta, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
Ta bị ánh mắt ấy nhìn đến khó chịu, vô thức trốn lưng mẹ chồng, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: “Cái hòa ly thư chưa đưa ra kia… mau ký giùm ta với, ta chỉ thoát thôi!”
Tạ Duệ bỗng mở miệng, mắt nhìn ta, giọng trầm thấp: “Mẫu đi cứ đi, nhưng cần gì mang nàng ta? Nàng ấy là thê tử của ta.”
Ta lập tức giơ tay phản bác: “Thế tử điện hạ, thật ra là ta dẫn mẹ đi.”
Ánh mắt của Tạ Uyên chuyển sang nhìn ta. Ta cảm giác mình sắp bị ông thiêu sống bằng ánh nhìn đó.
Mẹ chồng bật cười trước: “Là ta tự nguyện đi cùng Ngọc Trinh. con, Duệ nhi, nếu con thật sự có tình cảm với tiểu thư Phùng gia, sớm cho Ngọc Trinh một lời dứt khoát. Đừng đi vào vết xe đổ của ta và phụ con, lãng phí thanh xuân.”
Tạ Uyên bỗng lên tiếng, giọng hiếm khi dịu xuống: “Uyển Uyển, chuyện năm đó… không nàng nghĩ. Ta có thể giải thích.”