Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Rồi hắn lại viết thêm một cái tên khác:
“Diệp Tiểu Man”
Là tên của ta.
Hắn liếc nhìn khế đỏ đang đặt bên cạnh.
Dưới ánh đèn vàng mờ, giọng hắn khàn khàn ấm áp:
“A Man, nàng biết hôn thư nên viết thế nào không?”
Ta ngẩn người, chỉ thấy dòng chữ cuồn cuộn hiện ra:
【Gì thế này, sao nam chính lại dạy nữ phụ viết chữ? Còn định viết hôn thư??】
【Bình tĩnh, nam chính cấm dục bao năm rồi, vẫn cô đơn đến giờ, chắc chắn hắn cũng phải luyện tay trước chứ, không thì sau này sao cùng nữ chính ngọt ngào được?】
【Chuyện này trước lạ sau quen, giờ hôn thư cưới cũng chẳng có giá trị gì, Thái tử mà cưới nữ đồ tể à, tức cười chết mất! Nhưng luyện viết một lần thì sau này viết với nữ chính chuẩn khỏi chỉnh】
【Không chỉ hôn thư, còn cả đêm đêm “phịch phịch” nữa kìa, nam chính giờ chỉ là dùng nữ phụ để nếm thử mùi vị, luyện tay một chút thôi, kẻo làm đau nữ chính bảo bối tụi mình thì khổ ~】
【Đúng rồi đó, nam chính đêm nào cũng đòi hỏi nữ phụ đến phát cuồng, chẳng phải vì không xem trọng gì sao? Một đứa giết heo dùng xong rồi vứt cũng chẳng sao, ai mà quý? Với nữ chính thì mới ngọt mới sủng nhé~】
Dù ta đã quyết tâm sẽ rời đi, nhưng khi thấy những dòng ấy, lòng ta vẫn đột nhiên se sắt.
Ta cắn môi, cứng rắn nuốt xuống cơn chua xót dâng lên nơi hốc mắt.
Nếm thử?
Luyện tay?
Vậy thì ta cũng xem như thế đi.
Dù sao, nếu chỉ nói về dáng vóc và dung mạo của Thái tử điện hạ thì ta cũng chẳng chịu thiệt.
Ta hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng hẳn:
“Ta không muốn viết nữa.”
“Chỉ là đùa giỡn một chút, ngươi là một tên nam nô, không phải thật sự nghĩ mình có thể làm phu quân của ta chứ?”
Cánh tay hắn siết chặt lấy eo ta, gân xanh nổi rõ.
Cổ ta bỗng đau nhói.
Hạ Trường Khanh lại không ngoan, còn dám há miệng cắn người.
Ta rên nhẹ một tiếng, tay vùng vẫy định với lấy roi nhưng bị hắn kéo lại, ghì chặt vào lòng.
Ánh mắt hắn âm trầm, miệng cắn lấy vành tai ta, môi cong thành một nét cười lạnh lùng.
Giọng nói trầm thấp, khàn đục, ngập tràn nguy hiểm.
Hắn nghiến răng, chậm rãi gằn từng chữ:
“Không cần ta? Vậy thê chủ định chọn ai làm phu quân?!”
7
Sức mạnh của Hạ Trường Khanh quá lớn.
Giờ thì ta hối hận vì đã cho hắn ăn no rồi.
Y phục trên người ta cũng bị hắn kéo đến lỏng hết cả.
Ta gắng sức đẩy Hạ Trường Khanh ra, tay vung lên tát mạnh vào mặt hắn một cái.
“Liên quan gì đến ngươi?!”
Hắn bị ta giấu rất kỹ, chưa từng bước chân ra khỏi cửa nên không biết danh tiếng ta ở làng trên xóm dưới.
Ta nổi cơn giận, lời nói ra cũng chẳng có ý giữ mồm giữ miệng nữa.
“Người thích bổn cô nương đếm không xuể!”
“Bổn cô nương mà muốn thì ba bốn năm sáu tiểu lang quân cũng có thể thu nhận, mỗi ngày một kiểu hầu hạ ta.”
“Ngươi chỉ là một nam nô không có gì, tính tình thì xấu, kỹ nghệ chẳng ra sao, đêm nào cũng chẳng biết nghe lời, ta mới không thèm chọn ngươi làm phu quân!”
Trên mặt Hạ Trường Khanh hằn lên dấu tát đỏ ửng.
Hắn nheo mắt nhìn ta, gân xanh trên trán nhảy giật giật, quai hàm siết chặt.
“Nếu ta có tất cả thì sao?”
Tim ta đập thình thịch, hắn còn muốn lấy thân phận Thái tử để uy hiếp ta sao?
Dòng chữ cũng ào ạt hiện lên:
【Ọe, buồn nôn quá! Nữ phụ đúng là biết tự tâng bốc mình! Ai chẳng biết ả là mụ chanh chua nổi danh khắp vùng, lấy đâu ra nam nhân thích?!】
【Cứ làm loạn đi, đợi nam chính khôi phục thân phận rồi xem Thái tử xử ả thế nào!】
【Nam chính mà không nghĩ đến chút ơn cứu mạng thì chắc giờ đã lột da ả rồi!】
Ta cố nén nỗi hoảng sợ trong lòng, cố tình hừ lạnh:
“Không cần là không cần! Sau này ngươi chớ có quấn lấy ta!”
8
Tô Uyển Tình không đến tìm ta nữa, nhưng người qua lại dò hỏi trên phố lại nhiều thêm.
Ta vội vàng sang tên lại cửa hàng.
Ba ngày sau, ta giao khế đỏ, chính thức rời đi.
Về đến nhà, ta lau sạch từng chiếc dao rồi cất vào hòm gỗ.
Quần áo đều đã cũ, sau này sẽ mua mới.
Hạ Trường Khanh đứng tựa vào khung cửa.
“Sao tự dưng nàng lại thu dọn mấy thứ này?”
Ta chăm chú lau con dao lóc xương trong tay, không thèm ngẩng đầu.
“Nghỉ vài hôm.”
Từ hôm cãi nhau đó, ta không còn thiết tha gì với hắn nữa.
Ngược lại, Hạ Trường Khanh vốn ít lời nay lại cứ loanh quanh trước mặt ta, bộ dạng như muốn nói lại thôi.
Hắn mặc vào y phục màu lam nhạt mới may.
Lông mày tuấn tú như tranh, tóc đen như thác đổ.
Quả nhiên, nam nhân muốn đẹp thì chỉ cần mặc đồ tang là đủ.
Một thân y phục giản dị lại càng tôn lên khí chất thanh lãnh, xuất trần của hắn.
Đẹp thì có đẹp thật, nhưng lại như thần tiên không dính bụi trần, chẳng hiểu lòng phàm.
Ta đã không còn lòng dạ nào mà thưởng thức vẻ đẹp ấy nữa, chỉ thấy hắn đang cản đường.
Nhưng Hạ Trường Khanh giống như bị trúng tà, cứ mãi theo sau ta.
Ta dọn dao trong viện, hắn ở bên cạnh chăm hoa.
Ta xếp quần áo trong phòng, hắn đứng cạnh bàn luyện chữ.
Bóng áo trắng lay động theo từng động tác, tư thái thanh nhã.
Thật là… có bệnh.
9
Ngày cuối cùng.
Sau khi dọn sạch cửa hàng thịt, ta trở về nhà sớm hơn thường lệ.
Còn chưa bước vào cửa, ta đã nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.
“Điện hạ, Tô cô nương đã tìm đến rồi, còn tiện nhân giết heo kia… phải xử trí thế nào?”
Giọng Hạ Trường Khanh lạnh tanh, không mặn không nhạt:
“Giữ vững lòng Tô Uyển Tình trước đã, còn những chuyện khác… Cô tự có cách thu xếp, không cần người khác xen vào.”
Lòng ta rét lạnh, lại nghe thuộc hạ kia tiếp lời:
“Tiện nhân kia mấy ngày nay đã sang nhượng cửa hàng, nàng ta làm nhục điện hạ như thế, thuộc hạ lo rằng nàng… đang bỏ trốn.”
Hạ Trường Khanh trầm mặc một hồi rồi mới khẽ cười khẩy:
“Chỉ là làm nũng mấy ngày mà thôi.”
“Cô còn ở đây, nàng ấy không nỡ đi.”
Dòng chữ lại hiện lên loạn xạ:
【Đúng vậy đó! Nữ phụ làm gì dám rời xa Thái tử, bám dính cả đời còn chưa đủ ấy chứ!】
【Xong rồi, nàng ta nghe thấy rồi! Giờ biết nam chính là Thái tử, chắc chắn càng muốn bám riết không buông, buồn nôn chết đi được!】
【A a a, nữ chính rốt cuộc khi nào mới có thể nhận lại nam chính vậy? Tất cả đều tại nữ phụ độc ác, khi nào mới có thể mở ra mạch truyện ngọt ngào đây?!】
Ta đứng ngoài cửa, tay nắm chặt thư hưu phu vừa viết xong.
Ta thật sự không hiểu, bọn họ rốt cuộc là lấy đâu ra tự tin như thế?
10
Ta lang thang quanh trấn suốt một ngày trời, lúc trở về, trăng đã treo đầu cành.
Không ngờ Hạ Trường Khanh vẫn đợi ta cùng dùng bữa tối.
Khi ta ngồi xuống bàn ăn, hắn có phần sửng sốt.
Những ngày qua ta không thèm đoái hoài tới hắn, bữa cơm tối cũng qua loa ăn lấy lệ.
Nhưng dù gì hôm nay cũng là đêm cuối, ta cũng nên nếm thử tay nghề của Thái tử điện hạ lần nữa.
Hạ Trường Khanh không nói không rằng, chỉ đẩy đĩa thịt xào ớt về phía ta.
Ta gắp một miếng lên nếm thử, sau đó nhận xét:
“Không tệ, so với lúc trước thì tiến bộ hơn nhiều.”
Đôi mắt Hạ Trường Khanh sáng rực lên, hắn lại đẩy tiếp món măng rừng xào tới gần.
Ta lần lượt nếm thử từng món trên bàn.
Màu sắc hương vị đều đầy đủ cả.
Được ăn cơm do Thái tử điện hạ đích thân nấu, thiên hạ này e rằng không có người thứ hai.
Tối đó, Hạ Trường Khanh vẫn ngồi dưới đất, chỗ đệm mềm cạnh giường.
Từ hôm cãi vã ấy, ta không cho hắn leo lên giường nữa, chỉ được phép nằm trên sàn.
Đêm nay, hắn hiếm hoi mở lời trước:
“Diệp Tiểu Man, mấy hôm rồi, nàng cũng nên hết giận rồi chứ?”
Dưới ánh trăng trong veo như nước, hắn ngẩng đầu nhìn ta, thần sắc trầm lặng, dung nhan thanh tú.
Ta nhớ tới những dòng chữ kia từng nói.
Chỉ là chơi đùa? Chỉ là luyện tay?
Ta cắn môi nhìn hắn.
Đã như thế thì ta cũng nên chơi một lần cho trọn, dù sao cũng là đêm cuối cùng.
Thái tử điện hạ đẹp như vậy, sau này sợ rằng có đốt đuốc cũng khó tìm.
Không chơi uổng quá!
Ta nhấc chân đặt lên vai hắn, ra lệnh:
“Quỳ xuống.”