Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Nữ tử mở sạp giết heo thì quá gây chú ý nên ta đành đổi tên thành “A Mãn”, tìm một chân tạp vụ tại một tửu lâu.

Nhờ đôi mắt luyện được sau bao năm mở hàng thịt, công việc ở đây chẳng làm khó được ta.

Khi nào nhàn rỗi đúng lúc tiểu lâu bận rộn thì ta cũng ra tay giúp một phần.

“A Mãn tỷ, làm phiền tỷ mang món này lên nhã gian tầng hai.”

Ta bưng món ăn bước vào nhã gian, nhưng tiếng trò chuyện bên trong lập tức im bặt.

Một lát sau, có tiếng hừ khẽ vang lên.

“Túy Tiên lâu giờ cũng xuống dốc rồi, loại mèo chó gì cũng vào hầu bàn được.”

Ta ngẩng đầu, bắt gặp một người đã lâu không gặp.

Tô Uyển Tình.

Nàng ta dẫn theo nha hoàn và vài thị vệ, ánh mắt nhìn ta như nhỏ từng giọt độc.

Ta cúi mắt, không muốn gây chuyện.

“Nếu cô nương không hài lòng thì trong lâu vẫn còn tiểu nhị khác đang chờ.”

Ta xoay người muốn rời đi nhưng hai tên thị vệ đã chắn lấy cửa.

Tô Uyển Tình từ tốn lên tiếng:

“Khoan đã, ta đã cho ngươi đi sao?”

“Đã hầu hạ thì phải có phép tắc, lại đây, dọn món đi.”

Ta đành phải cầm đũa dài lên, bắt đầu bày món.

Nha hoàn bên cạnh Tô Uyển Tình đang rót trà.

Ánh mặt nàng ta đột nhiên giảo hoạt, cố tình nghiêng tay làm nước trà sôi lập tức đổ thẳng vào người ta.

Dù ta né nhanh nhưng vẫn bị phỏng không ít, đôi đũa trong tay cũng vì nóng mà rơi xuống đất.

“Xì…”

Thấy ta đau đớn, Tô Uyển Tình lại nở nụ cười.

“Chút chuyện cỏn con cũng không làm được, các ngươi nói nói xem có nên phạt không?”

Nha hoàn và thị vệ bên cạnh dĩ nhiên đồng thanh phụ họa.

Tô Uyển Tình bèn đưa tay hất đĩa thức ăn đổ lên váy ta.

Mâm sứ vỡ nát rơi đầy đất.

Nàng ta chỉ tay vào đống mảnh sứ, giọng đầy đắc ý:

“Vậy thì quỳ xuống chịu phạt đi.”

Những dòng chữ lúc nãy còn reo hò vì thấy nàng ta xuất hiện, lúc này lại cãi vã hỗn loạn:

【Mẹ ơi, đây thật là nữ chính sao? Sao lại độc ác còn hơn nữ phụ vậy, không theo nữa đâu】

【Cũng tại nữ phụ không đi đúng hướng, không thì nữ chính bảo bối đâu cần ra tay như vậy. Phạt thế này còn nhẹ!】

【Tôi nói thật, fan nữ chính có thể đừng não tàn không có tam quan như thế không? Một người thích như mười kẻ ghét, từ fan chuyển thành anti luôn!】

【Ha ha, bọn anti có nhảy thế nào cũng vô dụng, nam chính đang trên đường tới rồi. Chờ xem nữ chính bảo bối được chống lưng thế nào, nữ phụ kia chẳng sống nổi đâu!】

【Nếu nam chính mà thấy nữ chính ác độc như vậy mà vẫn yêu được thì đúng là bệnh thật, buồn nôn chết mất!】

Tim ta run lên.

Hạ Trường Khanh… đang tới?

Nghĩ những bảng cáo thị dán khắp nơi tìm người, lại thêm những dòng chữ nói về kết cục bi thảm sắp tới, ta hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng, chỉ muốn chạy đi.

Nhưng bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Cánh cửa nhã gian bị người mạnh mẽ đẩy tung ra…

15

Nam tử đứng ở cửa ra vào vận trường bào gấm vóc, mày ngài mắt sáng.

Tay cầm quạt xếp, phong tư tuấn dật, tao nhã bất phàm, y chính là chưởng quầy của Túy Tiên lâu – Lục Đình Hiên.

Y mỉm cười nhìn Tô Uyển Tình, nói:

“Biểu muội ta mới tới lâu nên không hiểu quy củ, Tô cô nương cần gì phải động binh động chúng như vậy?”

Trên mặt y mang theo ý cười nhưng giọng nói lại lạnh đến thấu xương.

Lục gia có căn cơ vững chắc tại đất Giang Nam nên Tô Uyển Tình chỉ có thể không cam lòng, trơ mắt nhìn hắn dìu ta rời đi.

Lúc xuống lầu, thấy váy ta vừa ướt vừa bẩn, Lục Đình Hiên cởi áo choàng khoác lên người ta.

Ta đang định khẽ nói lời cảm tạ thì cổ tay bỗng bị một lực mạnh mẽ kéo giật lại khiến cả người lảo đảo.

“…A Man?”

Hơn nửa năm không gặp, Hạ Trường Khanh… giờ nên gọi là Thái tử Dung Chiêu rồi.

Phong tư hắn vẫn không suy giảm, nhưng giữa chân mày lại vương chút tiều tụy cùng mệt mỏi.

Một thân hắc y, toàn thân toát ra sát khí lạnh lẽo, chỉ có giọng nói trầm khàn như mang theo run rẩy.

Hắn siết chặt cổ tay ta.

Đôi mắt đen sâu như đáy giếng phủ đầy lệ khí, lộ ra sự điên cuồng và mất kiểm soát.

“A Man, hôm ấy vì sao lại bỏ đi? Hắn là ai?”

Ta khẽ rên lên một tiếng.

Hắn lập tức buông lỏng tay, đuôi mắt hoe đỏ, giọng nghèn nghẹn mang theo cầu khẩn:

“A Man, nàng… nàng vẫn còn giận ta sao?”

“Trước kia ta đúng là có giấu nàng nhiều chuyện, nhưng từ nay sẽ không còn nữa.”

“Nếu nàng chê ta không ngoan thì ta có thể học hết, thay đổi hết. Nàng đừng bỏ ta, được không?”

Ta ngây người, không hiểu rốt cuộc Hạ Trường Khanh đang làm gì.

Hắn không phải đến tìm Tô Uyển Tình sao?

Cớ gì lại quay sang dây dưa với ta?

Lẽ nào tính dụ ta một lần nữa rồi hung hăng trừng phạt?

Ta không dám để mình dính dáng đến hắn nữa nên không đáp lời, cũng không nhìn hắn, chỉ khẽ nghiêng người ngả vào lòng Lục Đình Hiên.

Giọng nói run rẩy:

“Phu quân, thiếp sợ…”

Lục Đình Hiên lập tức hiểu ý.

Mẫu thân y từng là chỗ thân giao với mẫu thân ta thuở trước, sau khi hai người xuất giá vẫn thường trao đổi thư từ.

Lần này ta đến Giang Nam được Lục phu nhân đặc biệt chăm lo, còn có ý muốn kết mối duyên cùng ta.

Chỉ là ta biết rõ thân phận cách biệt nên đã cự tuyệt.

Về sau, chúng ta xưng hô theo lối biểu huynh muội, nhưng Dung Chiêu tất nhiên là không hề hay biết.

Lục Đình Hiên kéo ta vào lòng che chở, trừng mắt nhìn Dung Chiêu.

“Nương tử nhà ta nhát gan, công tử chớ nên động tay động chân với thê tử của người khác!”

Dung Chiêu khựng lại, sắc mặt tái nhợt, thần sắc hắn vặn vẹo trong khoảnh khắc.

Đôi mắt đen tối càng thêm u trầm ấy nhìn chúng ta chằm chằm.

“Từ khi nào?”

“Ai cho phép các ngươi thành thân?”

Lục Đình Hiên ôm lấy eo ta rồi xoay người rời đi.

“Chuyện của phu thê nhà chúng ta, liên quan gì đến công tử?”

Giữa ánh mắt dõi theo của bao người, Dung Chiêu chẳng tiện tiếp tục đuổi theo, chỉ có thể cô độc đứng yên nơi đó.

Nắm tay hắn siết chặt, từng giọt máu theo kẽ ngón tay nhỏ xuống đất.

Ánh mắt nhìn theo bóng lưng ta sâu không thấy đáy.

16

Lục Đình Hiên tiễn ta về tận nơi ở.

Ta nói lời cảm tạ nhưng y chỉ mỉm cười khẽ xua tay, rồi lặng lẽ rời đi.

Chỉ còn lại những dòng chữ vẫn nhảy múa không ngừng:

【??? Nam chính như thể thật lòng vậy? Này này, chẳng phải nói hắn cấm dục sao? Gặp nữ phụ cái là thành bệnh kiều cuồng si, mùi nồng quá rồi!】

【Cười chết mất, nam chính thấy nữ phụ gọi người khác là phu quân trông chẳng khác gì phát rồ. Nam chính: “Thê tử của ta sao có thể nuôi chó khác?!”】

【Các người phiền chết đi được?! Tà giáo cút đi! Nam chính rõ ràng là tới tìm nữ chính bảo bối mà!】

【Ừm ừm, tùy đi, giờ loạn như nồi cháo rồi, húp lẹ kẻo nguội.】

【Nữ phụ tiện đến đáng ghét, vì trốn mà còn giả làm thê tử người khác, chẳng lẽ muốn chọc nam chính ghen? Cẩn thận bị tóm lại rồi bị trả thù thê thảm hơn!】

Ta không còn tâm trạng xem nữa, mơ màng thiếp đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương