Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ngày thứ ba sau thành hôn, một mình chàng đứng bên hồ sen, chẳng rõ đang ngắm uyên ương hay ngắm mặt nước tĩnh lặng.

Nhìn đôi chim quấn quýt, mắt chàng cay xè.

Chợt, chàng nhớ tới A Triều.

Chàng bảo thị tùng:

“Bảo A Triều đến một chuyến. Cặp uyên ương này, phải huấn luyện thử.”

Thị tùng đi rồi về, mặt xám xịt, run rẩy cúi đầu:

“Vệ cô nương… không còn ở đây nữa.”

Óc chàng phút chốc trống rỗng, kế đến sắc mặt tái mét.

“Đi tìm. Nàng có thể đi đâu chứ?”

Tim chàng càng rối loạn, mồ hôi lạnh ướt đẫm tóc mai.

A Triều đủ khả năng rời chàng, vĩnh viễn không quay lại.

Nỗi hoảng sợ khôn cùng trùm xuống, khiến chàng gần như đứng không vững.

Chàng cố gắng hít sâu một hơi, đích thân dẫn người lục soát khắp Đông Cung.

Thái tử phi dĩ nhiên không chịu nổi cảnh chàng làm càn, ầm ĩ đòi vào cung gặp Hoàng đế.

Việc ấy khiến Triệu Thư Diệu vốn đang rối bời thêm muôn phần lao đao.

19

Ta bình yên đến Cô Tô.

Trên đường rời kinh, còn bắt gặp và đón lại A Mi.

Ta đi đến đâu nhặt thêm thú hoang đến đấy, chật ních cả cỗ xe ngựa.

Đành phải dừng ở Kì Châu thuê một cỗ xe lớn hơn mới tiếp tục.

Tới Cô Tô, ta bỏ ra phần lớn tích cóp mua một mảnh đất rộng để cưu mang chúng.

Ta còn tậu một con trâu cày.

Chẳng biết sau này kiếm tiền thế nào, nhưng ta cứ thử canh tác đã.

Con trâu có vẻ bất mãn:

【Cớ chi mèo chó không phải làm, mà ta thân trâu bò lại phải cày ruộng?】

Ta cũng thấy phải, áy náy trong lòng, đành cắn răng mua thêm một con trâu nữa.

“Vậy hai ngươi thay phiên nhau.”

Trâu hơi câm nín.

Nó rống mấy tiếng, chẳng biết nói gì.

Kỳ thực mèo chó đâu phải không làm gì.

Ta nuôi hai mèo, hai chó.

Vì ít chữ, ta đơn giản gọi mèo đen là Tiểu Hắc, mèo trắng là Tiểu Bạch, chó vàng là Vượng Tài, chó đốm là Chiêu Tài.

Tiểu Hắc chuyên bắt chuột.

Tiểu Bạch biết bắt cá.

Vượng Tài giữ nhà.

Chiêu Tài lùa vịt.

A Mi thì hót véo von.

Mỗi con đều vô cùng đáng yêu.

Dần dà, gà vịt ta nuôi cũng nhiều.

Động vật lắm khi tranh chấp, gây ầm ĩ, nên ta sắm thêm chiếc búa nhỏ, ngày ngày làm “quan xử án”.

“Gà con Giáp lén ăn cám của gà con Ất, phạt Giáp một ngày không được ăn ngô.”

“Tiểu Hắc không nghe lời khuyên lại mang chuột sang tặng cô nương nhà bên, phạt nó một ngày không được ăn tôm.”

A Mi bay lượn trên đầu ta, cất giọng:

【Thanh thiên đại lão gia!】

20

Sang tháng thứ hai ở Cô Tô, ta nhận được thư từ kinh thành.

Thư của Cố Duy Ngôn.

Trong thư, y kể sơ về tình hình sau khi ta đi, Đông Cung rối ren.

Thái tử vì tìm người mà suýt lật tung cả Đông Cung, Thái tử phi thậm chí tính vào cung bẩm báo, nhưng bị ngăn lại.

Ta chỉ lặng thở dài.

Triệu Thư Diệu chưa từng quan tâm ta sống chết thế nào, chàng là Thái tử, nào ai dám chỉ trích chàng.

Mọi mũi dùi chỉ chĩa vào ta.

Mục tiếp theo của lá thư, Cố Duy Ngôn kể lại y vì nói thẳng mà bị giáng chức, sắp phải đến Cô Tô nhậm chức.

Phần tiếp nữa, y cảnh báo rằng Triệu Thư Diệu đã dùng quyền lực tra ra nơi ta ẩn thân, biết ta đến Cô Tô.

Y dặn ta cần cẩn trọng.

Ta hốt hoảng, ngón tay siết lấy tờ thư run khẽ.

Chàng tra được ta đến Cô Tô, ắt cũng rõ lộ dẫn là do Cố Duy Ngôn xin cho ta.

Ta sợ liên lụy y.

Vượng Tài lấy cái đầu lông xù cọ cọ vào người ta:

【Sao thế, Triều?】

Nó nhận ra người quá nhiều, để phân biệt, nó gọi ta là “Triều”.

Ta gấp lá thư, mỉm cười nhìn nó.

“Không sao, chỉ là ‘thanh thiên đại lão gia’ thật sự sắp đến rồi.”

Vượng Tài không hiểu, chỉ “gâu” một tiếng.

21

Về Cô Tô, Cố Duy Ngôn nhậm chức Trưởng sử.

Phủ quan của y cách nhà ta chẳng bao xa.

Tiêu Phi Luyện thường nhảy qua mấy bức tường, tới ăn trộm cá Tiểu Bạch bắt được.

Mỗi ngày xong việc, Cố Duy Ngôn lại ghé nhà ta, tóm gáy lôi Tiêu Phi Luyện vào lòng, ngại ngùng tạ lỗi:

“Xin lỗi, Cố mỗ quản không nghiêm.”

Ta cười:

“Không sao.”

“Đại nhân có muốn ở lại dùng bữa chăng? Cá hôm nay do chính Tiểu Bạch đánh được, tươi ngon lắm.”

Y hỏi:

“Tiểu Bạch là ai?”

Tiểu Bạch từ đâu nhảy ra, “meo meo” chào y.

Y tức khắc hiểu, bật cười:

“Vậy tại hạ xin nhận lời.”

Mèo chó cùng ăn dưới sân.

Gà vịt kiếm mồi giữa viện.

Ta và Cố Duy Ngôn ngồi bên bàn tròn nhỏ.

Y có phần khách khí, còn ta lại trĩu nặng tâm tư.

“Đại nhân, có phải do ta mà ngài gặp rắc rối chăng?”

Y mỉm cười nhạt:

“Thì ra cô nương bận lòng chuyện ấy.”

“Việc thăng giáng chức vốn thường tình. Đó là do ta tự đi sai nước.

Giúp cô nương làm lộ dẫn một là chẳng phạm pháp, hai là hợp đạo lý, chẳng ai vin cớ mà trách ta được, nên cô nương chớ lo.”

Ta bặm môi, chầm chậm đứng lên, khép cửa nẻo, gọi Vượng Tài, Chiêu Tài canh chừng xung quanh.

Rồi ta thấp giọng:

“Còn điện hạ… Ngài ấy có làm khó đại nhân không?”

Cố Duy Ngôn đáp:

“Có, nhưng không phải vì chuyện này.”

“Thái tử từng mượn Hạc Trắng truyền thư tình cho Thái tử phi, trở thành giai thoại.

A Triều cô nương, ngươi nhớ bức thư Hạc Trắng ngậm ngày ấy viết gì không?”

Ta lắc đầu:

“Điện hạ không cho ta biết. Nhưng ta có thể thử hỏi han đôi điều.”

Y ngạc nhiên:

“Hỏi han?”

22

Ta bèn đi tìm A Mi.

Hỏi nó có biết “đường dây” chim chóc nào liên lạc được với con Hạc Trắng trong cái ao lớn ở Đông Cung không.

A Mi phập phồng kinh ngạc:

【Để ta thử.】

Ta đợi hồi âm, chờ suốt một tháng, thì nghe tin Thái tử xuống Giang Nam điều tra án.

Vừa kịp lúc, ta hay chút tin tức, bèn kể cho Cố Duy Ngôn biết.

Hóa ra Hạc Trắng không chỉ đưa một lá thư, trong phong thư có gì đó, khiến nó ngậm rất vướng.

Sau khi đưa thư xong, nó dừng chân bên hồ Hầu phủ.

Tai nó rất thính, nên vô tình nghe được một số chuyện.

Nhưng trí nó kém, giờ chỉ nhớ mang máng.

Lúc ta về nhà, sân sau gà bay chó sủa loạn cào cào.

Ta đẩy cửa, vừa định hỏi có chuyện gì, đã trông thấy Triệu Thư Diệu đứng giữa sân.

Chàng khoác áo choàng, thần sắc u ám, phía sau là hàng loạt thị vệ mang đao.

Ta hoảng sợ, theo phản xạ quỳ mọp.

Chàng vươn tay đỡ ta dậy, gằn giọng:

“A Triều, ngươi trốn cái gì?”

“Có phải ta đối với ngươi chưa đủ tốt ư? Chức trắc phi bao kẻ cầu chẳng được, ta đã hứa cho ngươi, vậy mà ngươi còn bỏ chạy.”

Bây giờ, ta dự cảm được mỗi khi sắp mưa, vì hai đầu gối đau buốt do lần đòn ấy mà ra.

Ta lùi lại mấy bước:

“Điện hạ, ta không muốn làm trắc phi.”

Chàng tiến tới áp sát, đổ bóng lớn che phủ lên ta:

“Vì Lạc An huyện chủ à?”

Phải, mà cũng không hẳn.

Ta cúi đầu đáp:

“Ta không thích Đông Cung.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương