Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Ngọc Trân đang sinh con, có gì thì nói ngay tại đây đi.”

Hắn không để ý đến sự lạnh nhạt của ta, kéo tay nữ tử phía sau, mừng rỡ quỳ xuống trước mặt ta:

“Nương! Trước kia là con sai. Nay Sở Nhi có thai rồi. Nhà họ Thẩm chúng ta có hậu rồi!”

Ta nghe xong chỉ biết bật cười, đưa mắt nhìn Sở Nhi.

Nàng ta cúi thấp mi, rụt rè núp sau lưng Thẩm Độ.

Vẻ mặt của Vạn bá – người vốn định để Thẩm Độ nhận sai – tái nhợt.

“Ha… ha ha ha ha…”

Ta cười bất đắc dĩ:

“Thẩm Độ à, Thẩm Độ…”

Ta chỉ về hướng phòng sinh, nơi Ngọc Trân đang gào khóc vì đau:

“Ơ trong đó – là nữ nhân mà Thẩm gia ta rước về bằng kiệu lớn tám người khiêng, có thánh chỉ ban hôn, đường đường chính chính làm chính thê, nàng ấy đã vì ngươi, vì Thẩm gia mà chịu đựng mười tháng thai nghén.”

Hắn chẳng buồn nghe lời ta, chỉ khăng khăng nắm tay Sở Nhi rồi áp lên bụng nàng ta:

“Đây cũng là con ta – cũng là con của Thẩm gia!”

Ta nhìn hắn, lòng trào dâng chua xót.

“Thẩm Độ, năm đó ta tuổi già mới mang thai ngươi, cũng từng phải chịu đau đớn như vậy mà sinh nên cả đời này ta chưa từng muốn lấy mạng ngươi.”

Nhưng hắn lại chẳng để tâm đến những lời đầy tình mẫu tử ấy, chỉ ngờ vực lặp lại:

“Nương?”

Ta phủi tuyết trên người, chẳng buồn liếc nhìn hắn.

Giọng Vạn bá đầy nặng nề:

“Đứa bé đó… vốn không phải của ngài.”

“Độ ca nhi, bát rượu đoạn thân rời khỏi Thẩm phủ mà ngài uống ngày ấy chính là thuốc tuyệt tử.”

“Đời này của ngài, ngoại đứa trẻ do thế tử phi sinh ra thì chắc chắn sẽ không thể có thêm hài tử.”

Ta cũng nhìn hắn, nở nụ cười nhạt:

“A Độ, sao ngươi lại nghĩ ta sẽ cho phép ngươi sinh ra đứa trẻ mang huyết thống của địch nhân và Thẩm gia?”

“Ngươi cho rằng ta là hạng mẫu thân thô lỗ, tàn nhẫn khiến ngươi không thích, nhưng lại dựa vào sủng ái của ta mà làm càn.”

“Đáng tiếc, ngươi chưa từng hiểu ta thật sự tuyệt tình đến thế nào. Ta chưa bao giờ thiếu nợ ngươi.”

Hắn phát điên lên:

“Không thể nào! Không thể! Bát thuốc đó nhất định là giả! Nhất định có sơ hở!”

Ta bước lên tung một cước đá văng hắn:

“Kêu cái gì, làm loạn thanh tịnh của Ngọc Trân.”

Rồi ta quay sang nhìn thẳng vào Sở Nhi:

“Phương thuốc lấy từ bên các ngươi, hay là để ngươi tự nói cho hắn biết nó có hiệu quả hay không?”

Mặt nàng ta lập tức tái nhợt.

Cuối cùng, ta ra lệnh cho hạ nhân:

“Lôi hai người họ ra ngoài.”

Chuyện Thẩm Độ đã làm, hãy để chính hắn tự gánh lấy hậu quả.

10

Tuyết rơi lặng lẽ phủ kín đầu vai, hoàng hôn nhòa dần vào sắc đêm.

Trong phòng sinh, ta nắm chặt tay Ngọc Trân, từng chút từng chút cùng nàng dùng sức.

Mang song thai khiến nàng sinh nở vô cùng gian nan.

Rạng sáng hôm sau.

Tiếng trẻ con cất lên vang dội khắp phòng.

Bà đỡ bế hai đứa bé tới cho ta xem, làn da nhăn nheo, chỉ mong dung mạo chúng giống mẫu thân hoặc tổ phụ, nhìn sẽ thuận mắt hơn đôi phần.

Ta dịu giọng nói với Ngọc Trân đã kiệt sức:

“Cảm tạ con, nữ nhi của ta. Thẩm gia nay đã có cả nam lẫn nữ.”

Nàng khẽ gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ.

Ta thương xót lau mồ hôi trên trán nàng, dặn bà đỡ xử lý sạch sẽ vết bẩn trên người để nàng ngủ cho yên giấc.

Sau đó ta bước ra ngoài:

“Đem nam hài ở phòng nhỏ đi theo đi.”

“Đi theo ta vào cung một chuyến.”

11

Để tránh đêm dài lắm mộng, ta lập tức vào cung xin phong danh vị cho thế tử.

Hoàng đế thiếu niên kinh ngạc nhìn ta:

“Nguyệt a di, Thẩm Độ ca ca của trẫm…”

Ta chỉ biết cười khổ:

“Chuyện nhà bẩn thỉu, thần phụ không tiện làm bẩn tai Thánh thượng.”

Hắn khẽ thở dài, sau đó phất mạnh tay một cái, hạ liền hai đạo thánh chỉ cho đứa nhỏ vừa sinh.

Một là sắc phong thế tử.

Hai là chờ đến tuổi cập kê thì trực tiếp kế vị tước vị, ban cả đất phong.

Tiện thể phong tiểu nữ làm quận chúa, cũng kèm theo đất phong.

Hoàng ân sâu nặng, ta cảm động rơi lệ nhận chiếu.

Hắn đỡ ta dậy:

“Nguyệt a di, đó chỉ là hư danh.”

“Người cùng Thẩm thúc chinh chiến một đời để đổi lấy Đại Chu ngày hôm nay kiên cố vững vàng, thiên hạ thái bình. Ban nhiều hơn nữa cũng chẳng quá đáng. Mong người hãy bảo trọng sức khỏe, cùng trẫm ngắm nhìn thời đại thái bình người từng giành được.”

Kiếp trước, dẫu Thẩm Độ có hỗn đản, sủng thiếp diệt thê, hoang phí vô độ thì hoàng đế cũng chưa từng giáng tội hắn.

Tay giơ cao nhưng đánh xuống lại nhẹ nhàng.

Thậm chí trước khi thoái vị, Hoàng đế còn hỏi hắn có muốn nhận con thừa tự từ tông thất không.

Thẩm Độ vì Sở Nhi mà từ chối tất cả.

Ta bước ra khỏi điện khi trời đã hửng nắng.

Phía sau có một thái giám đuổi theo, chắp tay cười hì hì:

“Lão phu nhân, Thánh thượng chợt nhớ ra, nói còn thiếu Nguyệt a di một đạo sắc phong.”

Ta nhìn thánh chỉ màu vàng rực mà trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Thiếu niên từng cưỡi ngựa vung roi ấy, nay đã trưởng thành thành bậc đế vương.

Ta vui vẻ nhận lấy.

Mỗi một đạo thánh chỉ đều là vinh quang của Thẩm gia.

Sau đó ta đứng xa xa, hướng về điện cúi mình hành lễ:

“Tạ ơn bệ hạ!”

11 

Sau khi trở về, ta một lòng một dạ chăm sóc cho Ngọc Trân sau sinh.

Nói ra cũng thật hổ thẹn.

Cả đời này, trưởng tử Thẩm Minh Viễn từ nhỏ đã hiểu chuyện, suốt ngày theo phụ thân chinh chiến khắp nơi.

Khi ấy ta còn trẻ người non dạ nên chưa từng nhẫn nại dạy dỗ hắn.

Tiểu tử Thẩm Độ là nhi tử ta sinh khi đã bước vào tuổi tứ tuần, hắn mới chào đời đã phải nhờ tổ mẫu chăm nom – bà bà ta vốn chẳng ưa gì ta – rồi là mấy năm chinh chiến, mấy năm nằm dưỡng thương.

Mãi tới giờ chăm sóc Ngọc Trân, ta mới cảm nhận được cái gọi là vui vẻ đùa giỡn, gần gũi nuôi con.

Hai đứa bé đều được Hoàng đế ban tên.

Ca ca là Thẩm Bình An, muội muội là Thẩm Như Ý.

Bình An – Như Ý là kỳ vọng của Thẩm gia đối với Đại Chu, cũng là ân sủng lớn lao của hoàng đế với nhà họ Thẩm.

12

Ngày tháng yên bình mới kéo dài được một thời gian thì lại bị Thẩm Độ phá vỡ.

Hắn uống rượu say, lảo đảo chạy đến trước cổng phủ, Vạn bá mở cửa cho hắn.

Ta dặn dò không để hắn quấy rầy Ngọc Trân rồi mới đến sảnh chính, thấy Thẩm Độ đã bò tới dưới chân ta, ngửa đầu gọi một tiếng:

“Nương…”

“Ồ, quý khách, phu nhân ngươi đâu rồi?”

Hắn ngẩn ra chốc lát:

“Nàng… chết rồi.”

Ta đã biết trước sẽ có kết cục này.

Sau khi uống một ngụm trà xua đi cái lạnh đầu xuân, ta lạnh nhạt nói:

“Thẩm Độ, ngươi đừng bao giờ tự nhận là người nhà họ Thẩm. Ta khinh ngươi.”

“Nàng ấy… nàng ấy phản bội con. Nương… nàng ấy phản bội con…”

Ta cười nhạt:

“Ngươi đánh bạc nợ nần, nàng ta vì ngươi vào thanh lâu kiếm tiền.”

“Ngươi không những không thương tiếc, lại còn oán hận nàng ta không sạch sẽ, không có thể diện.”

“Nàng ta bị người ức hiếp đến nỗi mang thai, tất cả đều tai ngươi, ngươi nếu có gan nhận lấy đứa bé thì mới đáng mặt, có chút cốt khí của huynh trưởng và phụ thân ngươi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương