Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Thì ra, việc em gái tôi bỏ trốn ra nước ngoài là do Tạ Hựu sắp đặt.
Chỉ để danh chính ngôn thuận nhường lại hôn ước cho tôi.
Tôi cuộn mình trong vòng tay anh, nhìn anh chuyển cho em gái tôi 5 triệu, lòng ghen tị bùng lên dữ dội.
Tôi chọc ngón tay vào ngực anh:
“Em gái tôi chẳng làm gì mà anh cũng cho nó 5 triệu
Sao tôi sinh con cho anh mà chỉ được có 10 triệu?”
Tạ Hựu xoa đầu tôi một cái:
“Là em tự nói muốn 10 triệu, lúc đó anh chỉ chiều theo lời em thôi.”
Tôi trợn to mắt:
“Ý anh là… không định đưa tôi tiền thật à?”
Tạ Hựu nhéo má tôi:
“Tiền của anh, đều là của em cả mà.”
Tôi lập tức mất niềm tin vào cuộc sống.
Xong rồi.
Câu trả lời này…
Rõ ràng là không định đưa tiền!
Tôi vùng ra khỏi lòng anh.
Phải giận một chút mới được.
Tạ Hựu lại kéo tôi trở về:
“Mở điện thoại ra xem đi.”
Tôi lôi điện thoại ra.
Có một tin nhắn ngân hàng mới đến.
Số tiền nhận: 10.000.000 VNĐ.
Tôi: !
Tôi đếm đi đếm lại số số 0, xác nhận không nhầm, rồi lập tức hí hửng:
“Cảm ơn anh!!”
Tạ Hựu nhìn tôi cười tít mắt:
“Bảo bối ngoan, gọi anh bằng cái tên khác đi.”
Tôi ghé sát tai anh, thì thầm:
“Cảm ơn… daddy~”
Cái đồ đáng sợ này.
Cả ở trên giường lẫn ngoài đời cũng bắt tôi gọi kiểu đó.
Hư thật đấy.
Hơi thở Tạ Hựu bỗng trở nên nặng nề:
“Bảo bối, anh bảo gọi là chồng cơ.”
Tôi: …
Thì ra,
Người đầu óc toàn “thứ đó”… lại là tôi.