Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

10

Mẹ nuôi tôi là người miền Nam.

Cô từng làm việc ở thủ đô một thời gian,

Sau đó vì tình hình phát triển ở miền Nam khá tốt nên cô đưa tôi về quê cô sinh sống.

Đó là một thành phố ven biển

Khí hậu điển hình của vùng nhiệt đới gió mùa:

Mùa hè ẩm nóng, mùa đông lạnh ẩm.

Thu nhập của mẹ không cao.

Tôi không được đi nhà trẻ, hồi nhỏ suốt ngày chơi ngoài đường.

Bạn chơi của tôi rất nhiều:

Con của đồng nghiệp mẹ, trẻ con trong khu dân cư, thậm chí là mấy đứa gặp trên đường.

Chỉ cần là trẻ con, đều phải chơi với tôi.

Tôi lớn lên rất vui vẻ ở thành phố miền Nam đó.

Học tiểu học, trung học, rồi đến cấp ba.

Năm tôi tốt nghiệp trung học, sau kỳ thi đại học

Tôi phấn khởi cầm kết quả chạy về khoe với mẹ.

Mẹ cười chưa được bao lâu đã ho ra m/á/u.

Lúc đó tôi mới biết

Vì để tôi yên tâm học hành, mẹ đã giấu chuyện mình bị bệnh.

Cứ thế giấu, cứ thế chịu đựng, cho đến khi bệnh đã vào giai đoạn cuối.

Thu nhập của mẹ vốn chẳng cao, không đủ để chữa bệnh nặng.

Mẹ không chọn chữa trị, mà để dành toàn bộ số tiền ấy cho tôi.

“Mẹ đời này may mắn nhất là gặp được con, Tiểu Du à.”

Tôi không muốn nghe những lời đó.

Nhưng đúng là tiền trong tay không đủ để mổ cho mẹ.

Tôi nhớ đến ba mẹ ruột của mình.

Dựa vào vài ký ức vụn vặt và khuôn mặt này, tôi tìm được em gái mình – đứa được nuông chiều từ nhỏ.

Tôi dẫn mẹ quay lại thủ đô.

Từ ba mẹ ruột, tôi mặt dày vò vĩnh lấy tiền.

Cũng vì tôi mở miệng là đòi tiền, họ vốn đã chẳng có tình cảm gì với tôi, lại càng thêm ghét bỏ.

Bệnh của mẹ khỏi hẳn từ một năm trước.

Ban đầu tôi định xem xong trò cười của em gái sẽ đưa mẹ rời đi.

Ai ngờ lại đùng một cái rơi vào một “phi vụ” thu nhập 5 triệu.

Nếu bỏ qua thì tôi sau này phải đi làm bao nhiêu công việc mới bằng đây chứ.

Thế thân kết hôn à? Sớm muộn gì em tôi cũng sẽ quay lại thôi.

Đợi nó về rồi, tôi cầm tiền dắt mẹ đi.

Ai ngờ em tôi lại liên thủ với Tạ Hựu để lừa tôi!

Giờ thì không thoát thân nổi, lại còn mang thai.

Tạ Hựu chắc chắn sẽ không để tôi đi dễ dàng.

Còn về chuyện anh ấy quen tôi từ bao giờ ai mà biết.

Trong hành trình đời tôi, vốn dĩ chưa từng có anh ấy.

Tôi ngửa mặt nhìn trời:

“Thôi kệ chuyện anh quen tôi bao lâu rồi đi, không quan trọng.”

Tạ Hựu khẽ nói:

“Rất quan trọng.”

Tôi qua loa:

“Được rồi được rồi, quan trọng thì quan trọng.”

Tôi chẳng hề tò mò anh quen tôi từ khi nào.

Tôi chỉ quan tâm:

“Vừa nãy anh nói là thật à?”

Tạ Hựu dịu dàng hỏi lại:

“Câu nào?”

Tôi hào hứng:

“Câu anh sẽ cho em 10 triệu nếu sinh đứa bé ấy! Nếu em thật sự sinh, anh thật sự sẽ đưa em 10 triệu chứ?”

Ánh mắt Tạ Hựu trở nên phức tạp.

Tôi tiếp tục lảm nhảm:

“Nếu anh chưa kết hôn thì đứa bé vẫn có thể giữ lại.

Nhưng nghĩ lại… em không thể sinh xong rồi ném cho anh nuôi còn mình bỏ đi được, như thế chẳng khác gì buôn người.”

Tôi có thể chấp nhận phá thai,

Nhưng lại không thể chấp nhận chuyện sinh con ra rồi đem cho người khác.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra một phương án hoàn hảo:

“Hay là… anh cưới em đi? Như vậy tụi mình có thể cùng nuôi con!”

Mẹ tôi thật ra rất thích thủ đô, nếu không thì hồi trẻ cũng đã chẳng lên đây.

Thành phố phát triển tốt, cảnh quan đẹp, y tế hàng đầu.

Chỉ là chi phí sinh hoạt cao, chúng tôi không mua nổi nhà to, cuộc sống cũng sẽ kém hơn.

Nếu Tạ Hựu chịu đưa tôi gấp đôi số tiền, tôi có thể mua cho mẹ căn nhà rộng rãi.

Đứa con cũng được sinh ra, tôi cũng không cần rời đi.

Huống hồ… tôi cũng có chút thích anh.

Tính ra là được cả đôi đường.

Tôi chớp mắt nhìn anh:

“Sao hả?”

Tạ Hựu ngẩn người.

Anh im lặng rất lâu.

Tôi bắt đầu mất hứng:

“Không được à?”

Rõ ràng đề nghị của tôi tuyệt vời vậy mà.

Tạ Hựu nắm lấy cằm tôi, rồi cúi xuống hôn tôi.

Bị anh hôn nhiều quá, tôi gần như có phản xạ điều kiện rồi.

Tôi ôm lấy cổ anh, điều chỉnh hơi thở, phối hợp cùng anh.

Nụ hôn kết thúc, giọng anh khàn khàn:

“Tiểu Du, em đang cầu hôn anh à?”

Hả?

Hả?!

Cái đó… là cầu hôn á?

Tôi ngớ người:

“Chắc là vậy?”

Anh ôm chặt tôi:

“Mấy chuyện như vậy lần sau để anh làm.”

Tôi: …

Để anh cầu hôn hả?

Một năm nay, tôi vẫn luôn nghĩ trong mắt anh tôi là em gái tôi.

Còn trông chờ gì nữa, chẳng thà mong heo biết leo cây.

Tôi buột miệng:

“Vậy chắc đời này em khỏi lấy chồng luôn rồi.”

Tạ Hựu nheo mắt lại, khí lạnh tỏa ra khắp người.

Anh thong thả tháo đồng hồ:

“Hửm?”

Cạch—

Dây đồng hồ bung ra.

Tôi giật bắn tim, mặt đỏ bừng:

“Anh làm gì đó! Không được! Em đang mang thai đó!!”

“Anh có nói gì sai đâu? Là do em không biết giữ mồm giữ miệng đấy!”

Mỗi lần anh tháo đồng hồ là tôi biết mình sắp “chết” một lần.

Đầu óc anh chỉ toàn mấy chuyện này!

Tôi thấy anh chẳng hề thích tôi, anh chỉ thích… cơ thể tôi thôi, hu hu.

Tạ Hựu nào có để tôi nói.

Anh quỳ nửa người ở băng ghế sau xe,

Dùng hành động thực tế để chứng minh

Tôi che mặt:

“Rất ghét anh!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương