Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

20

Chỉ sau một đêm, ngũ hoàng tử phản, khiến thánh thượng đến thổ huyết mà băng hà. Song Đoan vương, kẻ từng hứa ủng hộ y lên ngôi lại đòn chí mạng.

Sau khi bị vạch trần, Đoan vương giả vờ thu liễm, lừa gạt ngũ hoàng tử rằng giúp y đăng cơ. Tên ngốc kiêu căng ấy vậy mà lại tin. Thực chất chỉ là muốn mượn tay gã diệt trừ chướng ngại.

Ngũ hoàng tử vừa cướp ngôi xong liền ngã xuống dưới kiếm của Đoan vương. Thời khắc then chốt, thái tử và Lục Minh Chấp dẫn binh bao vây hoàng cung, bắn loạn tiễn hạ sát Đoan vương.

Thái tử đăng cơ, đại xá thiên hạ, chỉ lưu đày một mạch ngũ hoàng tử và Đoan vương ra biên ải.

nắng như đổ lửa. Lục Minh Chấp một tay phe phẩy quạt mo, tay còn lại liên tục đút hoa quả cho ta.

“Phu quân, ta hình như sắp sinh rồi.” Bụng từng cơn, ta siết chặt vạt áo chàng.

Vội vã mời bà đỡ quen, ta được đưa vào sinh. Giằng co suốt một ngày, ta sinh ra một bé gái.

Lục Minh Chấp lòng lau mồ hôi cho ta: “Đường Nhi, một đứa là đủ rồi, chúng ta không sinh nữa.”

“Vâng.”

ý ta, con bé được đặt tên là Lục Tinh Từ.

Tại tiệc bách nhật, Lâm Tuyên nhìn đứa trẻ trong lòng ta, dò hỏi: “Triệu Hựu Đường, ta… có thể làm cha nuôi của Tinh Từ không?”

Lục Minh Chấp vụng về bế con, ánh mắt sắc bén như dao liếc hắn một cái: “Muốn có tự mà sinh, đứa là của ta.”

Lục Minh Chấp – Phiên ngoại

1

Sau khi phụ qua đời, người trong tộc gọi ta là sao chổi, hễ thấy liền mỉa mai chế giễu. Ta cô độc một mình, không có sức phản kháng, bọn họ dần dần chuyển từ lời nói thành tay chân, đập và nhục mạ.

Một lần, ta lỡ lời phản bác, lập bị chúng dùng gậy đến khắp người thương tích.

Thậm chí còn cởi y phục của ta, chỉ vào mông ta cười nhạo: “Nhìn kìa, có đứa lòi cả mông ra rồi! Mà cái mông còn có nữa chứ, xấu xí chết đi được!”

Chúng đuổi ta ra khỏi tộc, vứt thẳng ra đường. mà ta gặp được một cô nương.

Nàng ấy bước xuống từ xe ngựa, đôi mắt vừa khóc xong, chóp mũi đỏ hồng như một quả táo nhỏ.

Ta cố sức kéo mảnh vải che lại vết thương trên người, nhưng vết máu loang lổ đã tố cáo tất cả.

Nàng vừa khóc vừa nói với thị nữ: “Hỉ Nhi, hắn thật đáng thương, còn đáng thương hơn ta.”

Thế là nàng đưa ta đến y quán, lại toàn bộ bạc trên người, rồi lặng lẽ rời đi khi ta còn chưa tỉnh.

Khi ta tỉnh lại, bóng dáng nàng đã chẳng còn đâu, nhưng trong tâm trí ta mãi không quên được ánh mắt ấy, đặc biệt là nốt ruồi lệ nhỏ bên dưới mắt.

Ta mất hơn mười , từng bước trèo lên cao, trở thành người được Thánh thượng tín nhiệm nhất.

Với kẻ từng bắt nạt ta, ta đều trả lại gấp bội, không quan tâm thủ đoạn, chỉ cần kết quả. Chúng ta, liền tin đồn nhơ nhuốc khắp nơi.

Cứ bọn họ đồn, vì ta chưa được ân ấy, những lời đồn ấy càng tốt, giúp ta tránh khỏi mối duyên không cần thiết. Nếu nàng mãi không xuất hiện, ta còn định tự vài lời đồn nữa cho yên thân.

2

Không lâu sau, thuộc hạ báo đã tra được tích cô nương kia. ra nàng là con gái nhà họ Triệu, tên gọi Triệu Hựu Đường, nay đã gần hai mươi, cơ cực nơi quê nhà. Triệu gia đối xử với nàng tệ bạc như vậy, ta nghĩ phải cách cưới nàng về mới được.

Thánh thượng sau mấy lần làm mối thành công đắc ý cùng, gặp ai cũng hỏi có muốn ban hôn không.

Ta liền giả vờ than thở trước Thánh thượng rằng mình hâm mộ cảnh đông con cháu. Quả nhiên, người phấn khích nhận lời làm mai.

Ta biết nhị tiểu thư nhà họ Triệu đã có người trong lòng, mà ta lại tai tiếng, chắc chắn nàng ta không chọn ta. Thế là buổi vào triều, ta sai người đứng sau lưng phụ thân nàng, chờ thời cơ đẩy một cái.

Cuối cùng, Hựu Đường cũng bị đưa về, trở thành thê tử của ta. Ta chuẩn bị tất cả, cùng nàng thành thân. Vừa mới thấy khuôn mong nhớ bao , Thánh thượng lại cho triệu ta gấp gáp.

Nghe nói nàng về lại Triệu gia, ta lập đến đó, dằn vài câu, phụ thân nàng liền ngoan ngoãn giao sính lễ.

sang thu, nàng nói muốn áo cho ta, ta mừng rỡ cùng.

Nhưng trên người ta có vết xấu xí, ta không dám nàng thấy, nàng chê ta. Không ngờ nàng chẳng thèm gọi ta, một mình dẫn thị nữ đến tế mộ thân, bà ấy là nhạc của ta mà, ta đáng lý cũng nên đi .

Tên phu xe kia dám giở trò với nàng, mà ta đến kịp, đâm chết con sói, cứu được nàng. Nàng cuối cùng cũng đồng ý cùng ta viên . He he.

Nhưng mà, tên nam kia là ai?

3

Ta chủ động cúi đầu, nàng cũng bày tỏ tình ý, hóa ra nàng đã có tình cảm với ta!

Đáng giận, nàng cũng biết chuyện vết trên mông ta rồi, nhưng nàng nói không chê.

Thấy nàng ngày ngày u sầu, ta lén đến cữu cữu của nàng, chuẩn bị cho nàng một bất ngờ. Không ngờ, tất cả khổ nàng từng gánh, đều do phụ thân nàng gây nên. Những gì nàng phải chịu đựng, ta trả lại Triệu gia gấp bội.

Ta xúi Dũng Nghị hầu gãy chân tên đệ đệ dụng của nàng, còn bày kế khiến cho phụ thân nàng rơi vào tay Đoan Thân vương. Chuyện bại lộ, cả nhà ba người họ bị tống ngục, chỉ còn một kẻ chạy thoát.

Ta bị thích khách ám sát, đến ta còn nghĩ bản thân không thể cùng nàng đến bạc đầu. Nhưng ông thương ta một lần.

Hựu Đường mang thai cốt nhục của ta, là con của ta!

Ngũ hoàng tử phản, ta không ngờ gã lại liều lĩnh đến mức đó, ngay cả nàng cũng bị liên lụy. Lại kẻ lọt lưới suýt nữa làm nàng bị thương.

Tất cả đã kết thúc, ta và nàng cuối cùng cũng có thể bình yên.

Ngày nàng sinh nở, từng chậu máu được đưa ra ngoài, ta xông thẳng vào , nắm chặt tay nàng, chỉ nàng lịm đi.

Dù sao trên đời cũng chỉ có một mình Hựu Đường, người có thể cùng ta đi đến cuối đời, cũng chỉ có nàng. Có nàng là đủ rồi.

20

Chỉ sau một đêm, ngũ hoàng tử phản, khiến thánh thượng đến thổ huyết mà băng hà. Song Đoan vương, kẻ từng hứa ủng hộ y lên ngôi lại đòn chí mạng.

Sau khi bị vạch trần, Đoan vương giả vờ thu liễm, lừa gạt ngũ hoàng tử rằng giúp y đăng cơ. Tên ngốc kiêu căng ấy vậy mà lại tin. Thực chất chỉ là muốn mượn tay gã diệt trừ chướng ngại.

Ngũ hoàng tử vừa cướp ngôi xong liền ngã xuống dưới kiếm của Đoan vương. Thời khắc then chốt, thái tử và Lục Minh Chấp dẫn binh bao vây hoàng cung, bắn loạn tiễn hạ sát Đoan vương.

Thái tử đăng cơ, đại xá thiên hạ, chỉ lưu đày một mạch ngũ hoàng tử và Đoan vương ra biên ải.

nắng như đổ lửa. Lục Minh Chấp một tay phe phẩy quạt mo, tay còn lại liên tục đút hoa quả cho ta.

“Phu quân, ta hình như sắp sinh rồi.” Bụng từng cơn, ta siết chặt vạt áo chàng.

Vội vã mời bà đỡ quen, ta được đưa vào sinh. Giằng co suốt một ngày, ta sinh ra một bé gái.

Lục Minh Chấp lòng lau mồ hôi cho ta: “Đường Nhi, một đứa là đủ rồi, chúng ta không sinh nữa.”

“Vâng.”

ý ta, con bé được đặt tên là Lục Tinh Từ.

Tại tiệc bách nhật, Lâm Tuyên nhìn đứa trẻ trong lòng ta, dò hỏi: “Triệu Hựu Đường, ta… có thể làm cha nuôi của Tinh Từ không?”

Lục Minh Chấp vụng về bế con, ánh mắt sắc bén như dao liếc hắn một cái: “Muốn có tự mà sinh, đứa là của ta.”

Lục Minh Chấp – Phiên ngoại

1

Sau khi phụ qua đời, người trong tộc gọi ta là sao chổi, hễ thấy liền mỉa mai chế giễu. Ta cô độc một mình, không có sức phản kháng, bọn họ dần dần chuyển từ lời nói thành tay chân, đập và nhục mạ.

Một lần, ta lỡ lời phản bác, lập bị chúng dùng gậy đến khắp người thương tích.

Thậm chí còn cởi y phục của ta, chỉ vào mông ta cười nhạo: “Nhìn kìa, có đứa lòi cả mông ra rồi! Mà cái mông còn có nữa chứ, xấu xí chết đi được!”

Chúng đuổi ta ra khỏi tộc, vứt thẳng ra đường. mà ta gặp được một cô nương.

Nàng ấy bước xuống từ xe ngựa, đôi mắt vừa khóc xong, chóp mũi đỏ hồng như một quả táo nhỏ.

Ta cố sức kéo mảnh vải che lại vết thương trên người, nhưng vết máu loang lổ đã tố cáo tất cả.

Nàng vừa khóc vừa nói với thị nữ: “Hỉ Nhi, hắn thật đáng thương, còn đáng thương hơn ta.”

Thế là nàng đưa ta đến y quán, lại toàn bộ bạc trên người, rồi lặng lẽ rời đi khi ta còn chưa tỉnh.

Khi ta tỉnh lại, bóng dáng nàng đã chẳng còn đâu, nhưng trong tâm trí ta mãi không quên được ánh mắt ấy, đặc biệt là nốt ruồi lệ nhỏ bên dưới mắt.

Ta mất hơn mười , từng bước trèo lên cao, trở thành người được Thánh thượng tín nhiệm nhất.

Với kẻ từng bắt nạt ta, ta đều trả lại gấp bội, không quan tâm thủ đoạn, chỉ cần kết quả. Chúng ta, liền tin đồn nhơ nhuốc khắp nơi.

Cứ bọn họ đồn, vì ta chưa được ân ấy, những lời đồn ấy càng tốt, giúp ta tránh khỏi mối duyên không cần thiết. Nếu nàng mãi không xuất hiện, ta còn định tự vài lời đồn nữa cho yên thân.

2

Không lâu sau, thuộc hạ báo đã tra được tích cô nương kia. ra nàng là con gái nhà họ Triệu, tên gọi Triệu Hựu Đường, nay đã gần hai mươi, cơ cực nơi quê nhà. Triệu gia đối xử với nàng tệ bạc như vậy, ta nghĩ phải cách cưới nàng về mới được.

Thánh thượng sau mấy lần làm mối thành công đắc ý cùng, gặp ai cũng hỏi có muốn ban hôn không.

Ta liền giả vờ than thở trước Thánh thượng rằng mình hâm mộ cảnh đông con cháu. Quả nhiên, người phấn khích nhận lời làm mai.

Ta biết nhị tiểu thư nhà họ Triệu đã có người trong lòng, mà ta lại tai tiếng, chắc chắn nàng ta không chọn ta. Thế là buổi vào triều, ta sai người đứng sau lưng phụ thân nàng, chờ thời cơ đẩy một cái.

Cuối cùng, Hựu Đường cũng bị đưa về, trở thành thê tử của ta. Ta chuẩn bị tất cả, cùng nàng thành thân. Vừa mới thấy khuôn mong nhớ bao , Thánh thượng lại cho triệu ta gấp gáp.

Nghe nói nàng về lại Triệu gia, ta lập đến đó, dằn vài câu, phụ thân nàng liền ngoan ngoãn giao sính lễ.

sang thu, nàng nói muốn áo cho ta, ta mừng rỡ cùng.

Nhưng trên người ta có vết xấu xí, ta không dám nàng thấy, nàng chê ta. Không ngờ nàng chẳng thèm gọi ta, một mình dẫn thị nữ đến tế mộ thân, bà ấy là nhạc của ta mà, ta đáng lý cũng nên đi .

Tên phu xe kia dám giở trò với nàng, mà ta đến kịp, đâm chết con sói, cứu được nàng. Nàng cuối cùng cũng đồng ý cùng ta viên . He he.

Nhưng mà, tên nam kia là ai?

3

Ta chủ động cúi đầu, nàng cũng bày tỏ tình ý, hóa ra nàng đã có tình cảm với ta!

Đáng giận, nàng cũng biết chuyện vết trên mông ta rồi, nhưng nàng nói không chê.

Thấy nàng ngày ngày u sầu, ta lén đến cữu cữu của nàng, chuẩn bị cho nàng một bất ngờ. Không ngờ, tất cả khổ nàng từng gánh, đều do phụ thân nàng gây nên. Những gì nàng phải chịu đựng, ta trả lại Triệu gia gấp bội.

Ta xúi Dũng Nghị hầu gãy chân tên đệ đệ dụng của nàng, còn bày kế khiến cho phụ thân nàng rơi vào tay Đoan Thân vương. Chuyện bại lộ, cả nhà ba người họ bị tống ngục, chỉ còn một kẻ chạy thoát.

Ta bị thích khách ám sát, đến ta còn nghĩ bản thân không thể cùng nàng đến bạc đầu. Nhưng ông thương ta một lần.

Hựu Đường mang thai cốt nhục của ta, là con của ta!

Ngũ hoàng tử phản, ta không ngờ gã lại liều lĩnh đến mức đó, ngay cả nàng cũng bị liên lụy. Lại kẻ lọt lưới suýt nữa làm nàng bị thương.

Tất cả đã kết thúc, ta và nàng cuối cùng cũng có thể bình yên.

Ngày nàng sinh nở, từng chậu máu được đưa ra ngoài, ta xông thẳng vào , nắm chặt tay nàng, chỉ nàng lịm đi.

Dù sao trên đời cũng chỉ có một mình Hựu Đường, người có thể cùng ta đi đến cuối đời, cũng chỉ có nàng. Có nàng là đủ rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương