Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY CHƯƠNG 1 :
Ngoại không biết từ bao giờ đã đứng im lặng trong bóng tối.
Dạo bà nếp nhăn càng sâu hơn.
Giọng mẹ tôi mang theo mơ hồ, thất thần:
“Nó… nó kia cứng như , đánh nó, mắng nó, nó vẫn ưỡn cổ trừng mắt tôi, như một sói nuôi không thuần.”
“ cứ nghĩ nó là đến đòi nợ, là kiếp nợ nó, cho nên nào không đánh đuổi đi được, nào … không được.”
“ giờ… sao là được chứ?”
Ngoại cuối cùng bước chân vào.
Bà chậm rãi mở khô gầy như vỏ cây mẹ tôi.
Trong lòng , nằm là một lá bùa bình an xíu.
“Cái , là đứa bé để trong tã của Gia Gia.”
Cơ mẹ tôi khẽ cứng , ánh mắt đông cứng lá bùa ấy.
Bà nhận nó, đứa gái của bà gần đây phải cầm chặt lá bùa mới ngủ yên.
bà chưa hỏi nguồn gốc của nó, có lẽ là không dám hỏi.
Trong phòng tĩnh lặng như .
Mẹ tôi nhìn chằm chằm lá bùa ấy, như lần thật sự nhìn rõ nó.
Nó như , nhẹ như , đỏ đến chói mắt.
Tôi thấy cơ mẹ bắt run rẩy dữ dội.
Bà vẫn không gào khóc thảm thiết.
bà từ từ cúi , áp trán mình vào lòng ngoại.
Những giọt mắt to nặng nề rơi trong im lặng bóng tối, nhanh chóng loang thành một mảng đậm.
Lần , mắt bà là vì tôi rơi.
Tôi cảm thấy một chút chua xót, và cả chút ấm áp kỳ lạ.
Đêm mắt của mẹ tôi cứ như ảo giác.
Nỗi buồn của bà ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn vài giờ.
Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, bà đã dậy.
Bà bắt dọn phòng tôi.
Động tác thuần thục, không hề do dự.
Sách vở của tôi, những món đồ chơi rẻ tiền, áp phích tôi lén dán tường…
Tất cả những thứ thuộc về tôi, bà nhét hết vào mấy túi rác đen to tướng.
Tôi lơ lửng bên cạnh, nhìn dấu vết về tôi trong ngôi nhà chút biến mất.
Giá sách trống trơn, trống trơn, tủ quần áo trống trơn.
Cuối cùng, bà thậm chí lau đi lau tấm phản giường tôi ngủ bằng giẻ ướt, như muốn chùi sạch mọi dấu vết tôi tồn tại.
Rồi bà xách mấy túi rác căng phồng , không quay , lầu nặng nề ném chúng cạnh thùng rác.
Làm xong tất cả, bà đứng dưới lầu, ngẩng nhìn ngôi nhà, thở dài một hơi thật sâu.
Tôi đứng bên cạnh bà, nhìn gương trắng trẻo ấy, vô tâm cười.
Như vậy tốt.
Mẹ à, mẹ có sống cuộc đời của mẹ không vướng một vết nhơ nào nữa rồi.
Mẹ tôi trở dáng vẻ kia.
Còn tôi, vẫn chưa biến mất.
Cho đến một ngày, gõ cửa nhà tôi.
Lúc ấy mẹ tôi đang cho thằng em ngốc ăn cơm.
Cửa vừa mở, không hai lời đã lao vào, đè thằng em ngốc đất đánh một trận.
Nắm đấm của nó nặng và mạnh, giọng lẫn tiếng khóc.
“Tất cả là tại mày! Đồ sao chổi!”
“Nếu không phải vì mày, anh tao sao có chứ!”
Em tôi bị đánh đến ngẩn người, òa lên khóc nức nở.
Bát cơm trong mẹ tôi “choang” một tiếng rơi đất, vỡ tan.
Bà định kéo , nó hất bà .
mắt mũi tèm lem , nó nhìn mẹ tôi, chữ như dốc hết sức lực :
“Dì ơi, chúng từ chơi ở hồ chứa lớn lên, hôm ấy lúc anh ấy đi … anh ấy nhìn một cái! Anh ấy nhìn một cái dì! Ánh mắt ấy… ánh mắt ấy chính là… chính là…”
Cổ họng như nghẹn , nó thở dốc, cuối cùng gào lên vỡ vụn:
“Anh ấy vốn dĩ muốn ở !”
“Anh ấy đã hỏi làm sao để một người không để tiếng động.”
“ tưởng anh ấy hận dì, anh ấy hận chính mình, anh ấy vốn không muốn sống nữa.”
Thời gian như đông cứng trong khoảnh khắc .
Tôi thấy cơ mẹ tôi run mạnh, bà theo bản năng đưa bám vào mép .
bà vẫn chẳng có biểu cảm gì.
“ ngoài.”
Bà với , giọng khàn khàn.
thở hổn hển, hằn học liếc thằng em đang khóc dưới đất, lấy mu lau mạnh , quay lao khỏi nhà.
Cửa bị đóng sầm.