Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

07

Trong phòng trống chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào của Tiểu Lệ.

Ba chúng tôi liếc nhìn nhau.

Khoảnh khắc ấy, mọi ngượng ngùng, mọi khó mở lời, đều tan biến.

Chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: phải cô ấy, cách mà cô ấy có thể chấp nhận được.

Tôi hít sâu một , đi góc tường, kéo ra thùng giấy mà tôi đã giấu sẵn ở đó.

Thùng nặng, đặt xuống trước Tiểu Lệ phát ra một tiếng “bụp” trầm đục.

Tiểu Lệ ngẩng đẫm nước lên, nhìn thùng một cách ngơ ngác.

này,” tôi cố giọng nghe thật nhẹ nhàng: “ngày lễ sắm 11/11, tớ hứng lên nhóm nhiều, toàn là sinh. Để trong ký túc thì chật chỗ, không dùng sớm là hết hạn mất.”

Tôi mở nắp thùng, bên trong xếp ngay ngắn đủ loại nhãn hiệu, đủ mọi kích cỡ.

“Cậu tớ dùng bớt nhé. Không thì phí lắm.”

Tiểu Lệ nhìn chằm chằm vào thùng sinh mới tinh ấy, ngẩn người ra.

Quách Vũ bước tới, ôm chặt vai Tiểu Lệ. Lực mạnh, nhưng rất ấm áp.

“Nghe rõ chưa? Phụ nữ gì tiết kiệm cũng được, riêng này thì không! Thứ đó là dùng sát người, sao có thể dùng đồ cũ được? Hư người , bao nhiêu tiền cũng không được đâu!”

Lời cô ấy nói thẳng thắn, thậm chí thô, nhưng là lẽ thật cứng rắn.

môi Tiểu Lệ khẽ run, nhưng không phát ra tiếng nào.

Lúc này cũng lên tiếng. Cô ấy không nhắc sinh.

Mà rút từ trong sổ ra một tờ giấy gấp gọn gàng.

“Văn phòng Hội sinh viên đang tuyển trợ lý, mỗi tuần chỉ cần hai chiều thôi, việc là sắp xếp tài liệu, không nặng nhọc đâu.”

Cô ấy đưa tờ đơn trước Tiểu Lệ: “Tiền giờ không cao lắm, nhưng đủ để ăn cơm. nữa,” cô ấy ngập ngừng một chút: “tớ cũng ở đó, có người đi cùng cho vui.”

Ánh Tiểu Lệ lướt qua gương của ba chúng tôi, cô ấy không ngốc.

Dĩ nhiên cô ấy hiểu “ nhiều quá” chỉ là cớ: “đi cùng” là vì quan tâm.

Nước cô ấy rơi, nhưng lần này khác.

Không còn là tiếng sụp đổ tuyệt vọng, mà là âm thanh của lớp băng tan chảy.

Một giọt nước lớn rơi xuống, thấm vào lớp băng keo trên thùng giấy, loang thành một vệt sẫm.

Cô ấy đưa bàn tay run rẩy ra, trước tiên nhận tờ đơn từ tay , nắm chặt .

đó, những ngón tay khẽ chạm vào mấy gói sinh trong thùng.

“Cảm ơn…” Giọng cô ấy nghẹn ngào, gần như không nghe thấy.

Quách Vũ ôm chặt cô ấy: “Cảm ơn gì chứ, bọn tớ giải quyết đống hàng tồn đó mà.”

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đúng , để trong phòng cũng chiếm chỗ lắm.”

Tiểu Lệ dùng tay áo lau mạnh khuôn , cố gắng nặn ra một nụ cười, dù còn khó coi cả khóc.

Cô ấy nhìn chúng tôi, chậm rãi nhưng rõ ràng nói: “Tớ… tớ sẽ thử xem.”

Cô ấy nói việc thêm chương trình vừa vừa .

Chúng tôi đều hiểu, thứ cô ấy nhận không chỉ là một việc, mà còn là con đường mà chúng tôi đã đưa ra cho cô ấy — con đường có thể cô ấy đi nhẹ nhõm một chút.

thùng sinh đó, cuối cùng vẫn là ba chúng tôi cùng khiêng về ký túc.

đặt nó dưới gầm giường của cô ấy, Tiểu Lệ nhìn nó thật lâu.

Tối đó, cô ấy không còn ăn bánh hấp nữa, mà cùng chúng tôi căn-tin.

Dùng thẻ cơm của quẹt một phần khoai tây xào, lặng lẽ, ăn hết sạch.

08

nói chuyện trong phòng trống ấy, bầu không khí trong ký túc xá như được lưu thông trở .

Lớp màng vô hình ngăn cách giữa chúng tôi, cuối cùng đã vỡ ra.

thùng sinh dưới gầm giường Tiểu Lệ, cô ấy bắt đầu dùng .

Mỗi lần một gói mới, động tác của cô ấy đều rất nhẹ, như đang trân trọng một thứ quý giá.

Nhưng cô ấy không còn né tránh ánh của chúng tôi nữa.

sáng sẽ chào “Chào sáng,” tối về sẽ nói “Tớ về .”

Những thay đổi rất nhỏ, nhưng chúng tôi đều cảm nhận được.

dắt Tiểu Lệ văn phòng Hội sinh viên điền đơn.

phỏng vấn, Tiểu Lệ căng thẳng mức tay lạnh ngắt.

đứng chờ bên ngoài: “Sợ gì chứ, tớ lúc đầu phỏng vấn cũng nói lắp, cứ vào đi là ổn thôi.”

Tiểu Lệ bước ra, trên mang nụ cười nhẹ: “Chị phụ trách nói, tuần tớ có thể bắt đầu thử việc.”

Có được việc này, dáng lưng của Tiểu Lệ như thẳng một chút.

Ngày nhận được tiền lương tuần đầu tiên, cô ấy mời chúng tôi uống trà sữa.

Là loại trà sữa rẻ nhất, chỉ có trân châu, nhưng cô ấy kiên quyết đòi trả tiền.

“Trước giờ toàn ăn uống của các cậu.” Cô ấy nhỏ giọng nói.

Quách Vũ hút một ngụm lớn, chép miệng: “Này, này chắc bọn tớ được ăn ké mày thường xuyên hả?”

Tiểu Lệ cười, cong cong.

Chúng tôi không còn dùng mấy cớ kiểu “sắp hết hạn” nữa.

cùng đi căn-tin, Quách Vũ sẽ nói thẳng: “ nay tớ muốn ăn khoai tây xào thịt bò, nhưng một phần ăn không hết. Tiểu Lệ, cậu ăn cùng tớ nhé, chia tiền.”

Tiểu Lệ biết đó là sự quan tâm, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ nhận lời.

“Được.”

Trên khay cơm của cô ấy cuối cùng cũng không còn trơ trọi mỗi bánh hấp, mà bắt đầu có thêm món ăn.

Chúng tôi phát hiện một bí mật về Tiểu Lệ.

Cô ấy hành cực kỳ chăm chỉ. bá, chủ động kéo cô ấy cùng đi nhóm: “Tớ có mấy bài không hiểu lắm, cậu xem tớ nhé?”

Tiểu Lệ giảng bài rất kiên nhẫn, tư duy mạch lạc.

đó lén nói với chúng tôi: “Cô ấy còn giỏi cả tớ, chỉ là nền tảng yếu một chút thôi.”

Tôi và Quách Vũ đi dạo phố, thấy tất dày đang giảm giá liền bốn .

“Ký túc xá nhóm, mỗi người một , bằng hợp lý.”

Tiểu Lệ nhận , sờ vào lớp lông mềm, không nói gì, nhưng đã mang .

Tùy chỉnh
Danh sách chương