Năm đó là quãng thời gian tôi đói nhất trong đời.
Phản diện tưởng tôi là nữ chính, ngày nào cũng nhét bữa sáng vào hộc bàn tôi.
Tôi chẳng nói gì, chỉ cúi đầu… nhai nhai nhai.
Rồi trước mắt tôi bỗng hiện lên một hàng chữ:
“Cười ch/ết mất, nam nữ chính sắp thành đôi rồi, phản diện giờ mới nhận ra mình đặt nhầm đồ ăn sáng suốt bao lâu.”
“May mà cậu ta ng/ốc, chứ không cái NPC đáng thương này chắc đói chết từ đời nào.”
Cậu ta mặt mày tối sầm lại:
“Bữa sáng của tôi… là cô ăn hết à?”
Tôi sợ sệt gật đầu.
Cậu ta đứng đực ra một lúc.
Tôi nhỏ giọng hỏi:
“Vậy… tôi còn được ăn nữa không?”
Cậu ta khẽ thở dài:
“… Ăn đi, ăn đi.”