Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng chỉ là ảo giác thôi.
Tan cái là tôi chuồn lẹ, nhờ vóc dáng nhỏ gọn nên lách dòng chạy trốn giang hồ. Thở hồng hộc mạch về ký túc xá.
Sở Giai nhìn tôi giật cả mình:
“Bịt kín mít thế , thay hay trộm mộ vậy?”
Tôi xụi lơ ngồi phịch xuống ghế, nghĩ đến cảnh tượng lúc muốn độn thổ:
“Đừng nói trộm mộ, tôi sắp phải nằm mộ thật rồi.”
tỉnh bơ tám tiếp:
“À , thay ở Đại Châu Thành đúng không? Nhớ Trần Nhượng Lễ chứ? Hôm nay tiết chung ấy hot drama luôn, …”
Mặt tôi lập tức biến sắc. khi Sở Giai đang nhập tâm kể chuyện, tôi vội vàng lột đồ thay .
Đến lúc ấy kể xong, mới sực tỉnh:
“Khoan đã, tớ thấy ảnh mặc đồ giống nhỉ…”
Quay thấy tôi đã mặc bộ đồ ngủ hoa lá cành ngồi thẳng lưng trên ghế, cười nhẹ:
“ thế?”
“…Không.”
nàng thà nghi ngờ bản thân chứ nhất quyết không nghi ngờ tôi. Tôi muốn khóc thật sự.
“ tớ nghĩ nhiều quá.”
vừa nhai khoai tây chiên vừa lẩm bẩm:
“Nhưng loại điên rồ thật, đào hoa xấu kiểu gì ảnh hưởng đến vận tài lộc.”
Tôi ăn đòn chí mạng từ câu nói vô tâm . Định mở WeChat giải sầu thấy chục cái kết lạ.
“ đẹp xinh quá, cuối cùng tìm WeChat rồi.”
“Vương XX khoa Luật ăn tối.”
“Thích ngựa không? Ngựa Ả Rập, ngựa Hãn Huyết, thêm cả mã QR WeChat tớ nữa.”
Nghĩ đến vận may tiền tài đang bị đe dọa, tôi dứt khoát từ chối sạch. Ai ngờ bỏ qua luôn chỉ 5 chữ lạnh tanh: [Tôi là Trần Nhượng Lễ.]
Vài ngày sau, tôi sống y tù nhân bị ám ảnh. Ký ức nhục nhã buổi thay cứ hiện lên phim chiếu chiếu , hành tôi không mảnh giáp.
Video bị up lên diễn đàn. Trần Nhượng Lễ vốn là hot boy trường, thế là mấy tiêu đề kiểu “Trần Nhượng Lễ yêu đương”, “ công khai tỏ tình lớp”, “Hoa trên núi cao bị ai hái” nổ tung khắp Đại Châu Thành.
Thậm chí cả khu trường tám rần rần. Ngay bên cạnh tôi:
“Con nhỏ kín đáo thế cưa đổ được Trần Nhượng Lễ nhỉ?”
“Bảo bao xinh tỏ tình ấy ngó lơ, lòng rồi, đúng là thâm tình.”
“Thâm tình gì, không công khai, để ong bướm bu quanh, rõ là giả vờ độc thân. con nhỏ kia chịu không nổi mới chơi chiêu .”
“Nghe vậy Trần Nhượng Lễ tra nam thật.”
Tôi bịt tai, cúi đầu tính chạy trốn khỏi chỗ thị phi .
“Ứng Ước.”
Giọng quen thuộc vang lên. Tôi cứng đờ, ngẩng đầu. Cách không xa, Trần Nhượng Lễ nheo mắt nhìn tôi. Cảm giác đang soi xét tôi y rùa bị nhốt chum.
Không phải trùng hợp. chắn nhớ rồi, định tính sổ đây. Khuôn mặt lạnh tanh kia thể chuẩn bị túm gáy tôi quăng ngoài. Tôi cúi gằm, lòng nặng trịch, chuẩn bị nghe phán quyết tử hình.
“Tại từ chối kết ?”
Ấy?
Tim tôi run rẩy. Rút điện thoại , lướt danh sách thấy đúng là năm chữ ngắn gọn kia: [Tôi là Trần Nhượng Lễ.]
Chết tiệt, lúc tôi không để ý.