Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Cả nhìn chằm chằm, tôi không chê nhát, thế đứng dậy, hít sâu, sải bước như đi diễu binh.

gần, tôi nhắm mắt, lấy hết can đảm:

"Chào anh đẹp trai, môi không?"

xong, sợ quá nên tự động mode 2x: "Không thôi!" Rồi quay lưng đi luôn.

Ai ngờ say loạng choạng đụng lưng tôi, tôi mất thăng bằng ngã thẳng vào lòng kia.

Môi tôi lướt qua má anh, để dấu son mờ mờ.

Ánh đèn hắt xuống, mắt anh sâu thẳm khó đoán, hơi thở hòa vào nhau, tim tôi đập loạn xạ.

nóng bỏng đặt eo tôi, tôi mới bàng hoàng: Xong phim rồi, tôi quấy rối bạn thân anh trai!

Toàn thân cứng đờ, xấu hổ cực độ. Nhưng anh mở miệng:

"Ứng Ước, em ai?"

câu nhẹ bẫng mà như đánh thức tôi. Tôi dậy, chắp :

"Anh trai tốt, em chỉ thua đại mạo hiểm thôi, đừng mách anh trai em nha!"

Anh liếc tôi, bình thản:

"Anh trai không thể gọi lung tung. Hiểu chưa?"

trầm thấp vang trong không gian mờ ảo, làm tim tôi loạn nhịp. Tôi ngơ ngác gật đầu, lỡ miệng:

"Nhưng mà anh trai, anh thể…"

nửa chừng mới thấy sai sai, vội rút . Anh quay đi, dập tắt điếu thuốc, khóe môi khẽ cười.

Tôi đầu óc choáng váng, chắc men rượu ngấm rồi.

"Uống rượu rồi." Anh , chẳng phải câu hỏi.

Tôi vội biện minh: " chút thôi, không đáng kể."

Anh như không hiểu ẩn ý, bảo:

"Ngồi lát đi, lát nữa anh trai em , nhờ đưa em về."

"Anh trai em á?"

rung động rồi bay sạch. Tôi nghi ngờ anh đang uy hiếp tôi. Nếu gặp anh trai toi, thế nào cũng méc.

tôi run run: "Không thể để anh ấy biết em ở đây, em phải trước."

Quá vội, chân tôi va vào , còn cổ anh giữ , ấm áp lạ.

Anh cười nhạt: "Đừng hoảng. Mà em gái, hình như muộn rồi."

Phía sau, anh trai tôi vang , nghiến răng nghiến lợi:

"Ứng Ước, mày to gan thật đấy. Sao tao đi đâu cũng vớ được mày vậy?"

A… đời tôi thế tiêu rồi.

Hình như tôi bệnh rồi.

Từ sau đêm , nụ cười khó hiểu Trần Nhượng Lễ, ánh mắt u ám bí hiểm, với cảm giác môi tôi lướt qua má anh… cứ như mấy quảng cáo rác trên điện thoại, đi trong đầu tôi, gạt không ra được.

Mỗi lần nhớ , thấy luồng điện lạ khắp lồng ngực. ý nghĩ ngớ ngẩn nguy hiểm lóe : Không lẽ tôi… ý đồ bất chính với bạn thân anh trai tôi sao!?

Ý nghĩ làm tôi tái mặt. khi hú hét ôm lấy tôi, tôi mới hoàn hồn.

"Cưng ơi! Kết thúc rồi!"

"Cậu thấy mặc áo rổ xanh số 9 không? tớ , cực phẩm luôn!"

Cô ấy thở dài: "Tiếc ghê, không kịp xem ảnh chơi , chắc đẹp trai xỉu luôn."

Hôm nay giải rổ liên khoa Đại học Châu Thành. lấy được thẻ vào sân từ lâu, còn trang điểm lồng lộn rủ tôi đi cổ vũ . Ai ngờ thầy toán cao cấp đùng đổi lịch, thế chúng tôi trận đấu gần tàn rồi.

cầm điện thoại zoom lia lịa. Nhưng khi ấn chụp vô tình bắt được khác. Cô ấy thốt: "Trần Nhượng Lễ!"

Tim tôi giật thót. " gì cơ?"

phấn khích đưa điện thoại cho tôi. Trong ảnh, tóc mái hơi rối, ngũ quan sắc nét, dáng cao ráo, cơ bắp săn chắc dưới áo rổ trắng, ánh hoàng rọi xuống làm anh như phát sáng. Tim tôi đập thình thịch.

say mê giảng giải:

"Cậu không biết à? Nam thần Đại học Châu Thành ! Nghiên cứu sinh đẹp trai nhất, nhưng lạnh lùng lắm. Nghe số lượng con gái anh ấy từ chối đủ để xếp ba vòng sân vận động."

"Thôi không tám nữa, tớ thấy rồi, tớ đi đưa nước đây~"

Tình yêu đúng doping, nãy 100m còn thở ra khói, giờ chen ta như vận động viên Olympic.

Tùy chỉnh
Danh sách chương