Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh bước gần, màn hình tôi hiện rõ mắt anh. Liếc một cái, anh nhạt:
“Người theo đuổi em nhiều nhỉ.”
Tôi rối không biết đó ý , chỉ đành thành thật:
“Em không cố ý, em không thấy anh.”
“Ồ.”
Giọng điệu anh vẫn bình thản:
“Anh tưởng em tạo scandal xong rồi chạy luôn chứ.”
Tôi sốt sắng:
“Em nhận , chỉ … em không biết bồi thường cho anh kiểu .”
Nói tới đây tôi chột dạ:
“Xin lỗi, danh tiếng anh bị em làm hết rồi…”
Tôi thở dài thảm thiết. Ngẩng thì bắt gặp ánh mắt anh thoáng ngỡ ngàng, rồi trở bình tĩnh ngay.
“Danh tiếng? Hủy hoại?”
Anh nhắc từng chữ, nghe tim tôi thót lên. tính biện minh thì anh nhìn thẳng vào tôi, nghiêm túc:
“Xem em cách chịu trách nhiệm với anh rồi.”
Tôi ngẩng phắt lên.
Ủa? Trên đời vận may kiểu này ?
Ngón tay tôi xoắn xoắn, rụt rè hỏi:
“Chịu trách nhiệm thế nào ạ?”
Anh không đáp, chỉ cúi bấm điện thoại. Tim tôi treo lên mây thì rơi cái bịch xuống đất.
Giây sau, điện thoại rung. Anh chìa màn hình mặt tôi: [Tôi Trần Nhượng Lễ.]
“ hết chấp nhận lời mời .”
đi , tôi quyết định đền bù bước :
“Em mời anh uống cà phê nhé?”
Anh nhướng mày, đáp không chút do dự:
“Được thôi.”
Trong lúc chờ cà phê, tôi tò mò lục bảng tin WeChat anh. Sạch sẽ, toàn chia sẻ học thuật. Chỉ duy nhất một tấm ảnh đời thường, góc chụp tùy tiện đẹp trai mức không chấp nhận được.
Khác hẳn bảng tin tôi dài lê thê, sinh nhật chuyện cắn dép post. Tôi cứ phóng to ảnh anh ngắm nghía, lúc thoát thì lỡ tay bấm nhầm nút .
Cứu tôi với!
chưa kịp hủy thì—
“Ứng Ước.”
Anh gọi tôi. Giọng trầm thấp, bình thản lọt tai mức tim tôi nhịp.
Tôi ngượng ngùng giả ngốc:
“ vậy ạ?”
Anh cong môi:
“Anh ngồi đối diện em .”
“Hả?”
Chắc cái mặt ngơ ngác tôi buồn lắm nên anh mới hiền hòa như thế.
“ nhìn anh thì ngẩng thấy, cần vòng vo xem bảng tin?”
“Hay …”
Anh dừng một chút:
“Em tìm hiểu anh à?”
Không gian im phăng phắc, chỉ nghe rõ tim tôi đập như trống. Người bao giờ . Tôi cảm giác nụ anh ẩn giấu ý đó, không dám chắc rốt cuộc anh nhìn thấu hết tâm tư tôi không.
Anh hỏi vậy… rốt cuộc ý chứ?
Tôi cố gắng biện minh: "Em… Em chỉ …"
Anh kiên nhẫn: " ?"
… được.
Tôi nghe thấy chính mình buông vũ khí hàng. , thì tranh thủ, mắc ép bản thân bỏ? Bạn tốt anh trai thì ? anh tôi làm bạn với anh được, thì tôi không làm bạn gái anh chứ? Hoa trên núi cao thì , tôi cứ hái thử coi.
Sau màn tự thổi gió vào tai, tôi quyết định chơi lớn: Theo đuổi!
chưa kịp bắt đâu thì cái miệng anh tôi xì chuyện tôi trượt môn toán cao cấp kỳ ngay lúc ăn cơm. Cái tấm vải che nhục nhã tôi bay mất tiêu.
Mẹ tôi giận tím người, quẳng luôn tôi với đống sách vở khỏi nhà. béo ăn ngon lành bị vạ lây, cái tôi mang về năm nhất.
anh tôi chưa kịp hóng drama thì nhận chỉ thị mẹ:
"Để nó đi theo mày học toán cao cấp cho đàng hoàng!"
anh tôi chết sững: ??? Cái , giúp nó á?
Tôi ngơ ngác: ??? Nhờ anh ta á?
: …
chẳng hiểu , chỉ vẫy đuôi hăng say, thắc mắc bát cơm mình bị hất tung.
Tôi thì tức anh mình thiếu đạo đức, nhưng nhìn buồn . Cái đồ ngốc này đúng kiểu "tham bát bỏ mâm".